Chương 97: Ngoại truyện 7

(1) Ai là Chu Chu?

Ở thế giới này, lần đầu tiên Tô Vân Cảnh nhắc đến cái nickname Chu Chu này với Phó Hàn Chu là khi anh bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện, vì muốn xác nhận Phó Hàn Chu có bị mất trí nhớ hay không nên cậu mới gọi.

Lần thứ hai Tô Vân Cảnh gọi Phó Hàn Chu là Chu Chu là một tháng sau khi anh chuyển trường đến đây.

Phó Hàn Chu chuyển đến trường Trung học số 3 Trấn Định, lại lần nữa trở thành bạn cùng bàn của Tô Vân Cảnh.

Lúc vừa mới chuyển đến, thái độ Phó Hàn Chu đối với Tô Vân Cảnh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng anh có thể chủ động đến đây chứng tỏ Tô Vân Cảnh vẫn có chút đặc biệt.

Có điều lúc này Phó Kiều Kiều vẫn đang trong giai đoạn ngạo kiều, theo thời gian ở chung trở nên nhiều hơn, Tô Vân Cảnh lại còn cực kỳ quan tâm tới anh, Phó Hàn Chu mới dần dần cởi bỏ phòng bị, thái độ cũng không còn kiêu căng như trước kia nữa.

Một buổi tối nào đó, Tô Vân Cảnh đang ngủ say rồi đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Hàn Chu.

Nghe đối phương nói mình đang ở ngoài cửa, Tô Vân Cảnh liền lập tức tỉnh cả ngủ, cậu xỏ dép lê vào liên vội vàng ra khỏi phòng ngủ.

Phó Hàn Chu đến tìm cậu trễ thế này, rất có khả năng là lại phát bệnh rồi.

Tô Vân Cảnh mở cửa ra, quả nhiên liền nhìn thấy Phó Hàn Chu với bộ dạng tràn đầy nhếch nhác.

Hai ngày nay nhiệt độ đang xuống thấp, đã vậy còn mưa mấy ngày liên tiếp, mái tóc đen của Phó Hàn Chu đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, nước vẫn còn đang nhỏ giọt xuống, lăn vào cái cổ thon dài kia.

Trên hàng lông mi dày cũng đọng lại từng hạt nước li ti, bộ quần áo ngủ màu xám tro đã ướt nhẹp dính chặt trên người anh.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với bờ môi run rẩy kia của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cực kỳ đau lòng mà kéo anh vào nhà.

"Cậu c0i quần áo ướt ra trước đi." Tô Vân Cảnh lột áo khoác ngoài của Phó Hàn Chu ra: "Tôi đi lấy khăn lông."

Thấy Tô Vân Cảnh muốn đi, mí mắt Phó Hàn Chu liền giật một cái, anh đột nhiên giữ chặt lấy tay Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh quay đầu lại, hàng lông mi dài của Phó Hàn Chu hơi run rẩy, khiến những hạt nước đang bám bên trên liền chảy vào trong mắt, cũng chảy vào trong lòng Tô Vân Cảnh, để lại từng vệt nước ướt đẫm trong tim cậu.

"Tôi không rời đi đâu, tôi đi lấy khăn lông lau nước trên người cho cậu mà." Tô Vân Cảnh dịu dàng mà vén mái tóc đang ướt đẫm của Phó Hàn Chu ra sau đầu.

Nhưng Phó Hàn Chu vẫn nắm chặt lấy tay Tô Vân Cảnh, con ngươi đã co rụt đến cực hạn, sắc mặt cũng trắng bệch như người bệnh.

Nhiệt độ truyền đến từ tay Tô Vân Cảnh khiến anh cảm thấy cực kỳ yên tâm, vì vậy không nhịn được mà càng nắm chặt hơn.

Phó Hàn Chu không cho cậu đi, Tô Vân Cảnh liền không đi nữa, cậu dùng quần áo đã giặt sạch của mình kiên nhẫn tỉ mỉ lau nước trên mái tóc anh.

Phó Hàn Chu lại xuất hiện ảo giác, Tô Vân Cảnh tìm một bộ đồ ngủ của mình, sau khi mặc xong cho anh liền nhét thân thể lạnh ngắt của Phó Hàn Chu vào trong ổ chăn.

Vẫn luôn dỗ dành cho đến nửa đêm Phó Hàn Chu mới yên tâm mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bị người nằm trong chăn không an phận đẩy tới đẩy lui, Tô Vân Cảnh liền gắng sức mà hé mắt ra.

Thấy Phó Hàn Chu phiên bản trẻ tuổi, cậu mơ hồ tưởng rằng mình đang nằm mơ, vì vậy Tô Vân Cảnh liền vô thức ôm chặt lấy người bên cạnh mình: "Chu Chu, đừng quậy nữa."

Đôi mắt Phó Hàn Chu thoáng trở nên sắc bén, anh thò đầu ra khỏi chăn, trầm giọng hỏi: "Ai là Chu Chu?"

Lần này Tô Vân Cảnh đã hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, cậu có hơi không được tự nhiên nói: "Chu có nghĩa là thuyền, đây là nickname mà tôi lén đặt cho cậu đấy, khụ, ngại quá."

Phó Hàn Chu không nói gì, nhưng trong đôi mắt đang cụp xuống kia lại tràn đầy vẻ u ám.

Mười phút sau, mẹ Tô liền ở ngoài cửa giục Tô Vân Cảnh dậy ăn sáng.

Lúc Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu cùng nhau đi ra, thấy trong phòng con trai đột nhiên xuất hiện thêm một người, mẹ Tô liền bị dọa cho giật mình.

"Đây là bạn học con, tên Phó Hàn Chu." Tô Vân Cảnh soạn ra một bài nói dối: "Cậu ấy quên đem chìa khóa nhà, ba mẹ lại không sống ở đây nên đến đây ở nhờ một đêm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!