Chương 48: (Vô Đề)

Vừa được nghỉ, Thẩm Niên Ôn đã đưa cả nhà từ Hành Lâm đến thủ đô đón năm mới.

Tuy Văn Yến Lai vẫn còn thành kiến với Phó Hàn Chu vì chuyện đám cưới, nhưng dưới nhiều nhân tố tác động, bà cũng chỉ có thể duy trì mặt ngoài hòa thuận với Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh còn đang lo Phó Hàn Chu sẽ không dễ chịu với Văn Yến Lai, không ngờ cuộc tranh chấp bùng nổ trước năm mới lại là trận khắc khẩu giữa Văn Yến Lai và hai ông bà Quách Tú Tuệ.

Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn không đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức đám cưới mà thôi.

Đối với người thế hệ trước thì giấy chứng nhận kết hôn là thứ không thể thiếu được.

Hai ông bà cụ không hiểu nổi vì sao đã làm đám cưới rồi, còn ở chung rồi mà không chịu đi đăng ký kết hôn đi?

Theo ý của Văn Yến Lai chính là, nếu không vì cho ba mẹ an tâm thì bà còn không muốn làm đám cưới ấy chứ.

Bà và Thẩm Niên Ôn độc lập kinh tế với nhau, bọn họ tôn trọng sự riêng tư của đối phương, cho nhau không gian riêng, trên phương diện sự nghiệp cũng rất thấu hiểu lẫn nhau.

Văn Yến Lai cảm thấy ở chung như vậy rất thoải mái, nhưng trong mắt Quách Tú Tuệ thì đây không phải một cuộc hôn nhân bình thường, vững chắc.

Hai thế hệ có cách lý giải về hôn nhân khác nhau dẫn tới mâu thuẫn, Quách Tú Tuệ tức giận muốn về nhà cũ ở.

Tô Vân Cảnh có thể hiểu được Quách Tú Tuệ, bà cụ thương Văn Yến Lai, hy vọng nửa đời sau của Văn Yến Lai có chỗ dựa vững chắc.

Đa số ba mẹ giục con cái kết hôn đều vì cảm thấy sau khi cưới rồi hai vợ chồng sẽ chăm sóc, đỡ đần lẫn nhau.

Nhưng mỗi người đều có cách lý giải khác nhau về hôn nhân, tiêu chuẩn về hạnh phúc cũng không giống nhau. Chỉ cần bản thân vui, cho dù cả đời không cưới cũng không có vấn đề gì.

Không khí trong nhà nặng nề mấy ngày, Văn Yến Lai tìm Quách Tú Tuệ nói chuyện một hồi mới khiến bà cụ nghĩ thông, không tiếp tục đắn đo vấn đề này nữa.

Cuối cùng có thể an ổn đón năm mới, Tô Vân Cảnh cũng thở phào một hơi.

Bởi vì Tô Vân Cảnh cố ý lẩn tránh, cho nên phần nội dung tiểu thuyết Phó Hàn Chu gặp tai nạn xe cộ được nữ chính cứu không xảy ra.

Trước năm mới, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu vẫn luôn ngoan ngoãn ở nhà họ Thẩm không đi đâu, dù Đường Vệ hẹn hai người ra ngoài chơi cũng bị Tô Vân Cảnh từ chối, sợ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Ngày mùng bốn Tết, Lâm Liệt gọi điện hẹn Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu hôm sau sang nhà mình chơi.

Ba mẹ Lâm Liệt đã ly hôn lâu rồi, mẹ cậu ta tái giá sang nước ngoài, ba cưới vợ khác, lại sinh cho Lâm Liệt một cậu em trai nhỏ hơn mình mười tuổi.

Giờ Lâm Liệt sống một mình, mỗi tháng chỉ về nhà chính một, hai lần, tất niên mới ở lại một đêm.

Ngày mùng 5 Tết cũng là sinh nhật Lâm Liệt, vậy nên cậu ấy mới gọi hai người Tô Vân Cảnh qua chơi.

Chú Ngô lái xe đưa hai người Tô Vân Cảnh đến nhà Lâm Liệt, Tô Vân Cảnh ấn chuông cửa căn hộ số 702 của cậu ta.

Cửa phòng mở phắt ra, gương mặt hung ác nôn nóng của Đường Vệ lập tức đập vào mắt.

Thấy người đến là Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu, cặp mày chau lại của Đường Vệ mới thoáng dịu đi.

"Tôi còn tưởng giao pizza. Đã nói hai mươi phút đưa đến, giờ mẹ nó sắp qua bốn mươi phút đến nơi rồi." Đường Vệ hùng hổ tuôn một tràng.

Tô Vân Cảnh nhìn thoáng qua dép lê trên chân Đường Vệ, không đi vào ngay mà đứng ngoài cửa hỏi: "Chúng tôi có cần đổi dép lê không?"

Lâm Liệt cầm di động từ phòng khách đi ra: "Không cần đâu, cậu ta đi dép lê là vì đến đây ăn chực, ngủ chực, chơi game chực từ tối qua."

Đường Vệ khó chịu "xùy" một tiếng: "Cái gì gọi là ăn chực ngủ chực chơi game chực? Ông đây sợ cậu cô đơn đón năm mới tội nghiệp quá nên mới có lòng tốt qua với cậu."

Lâm Liệt không để ý Đường Vệ, gọi điện cho bên giao pizza hỏi tình hình.

Tô Vân Cảnh ngửi được mùi lẩu, vào đến phòng khách thấy đúng là có một nồi lẩu uyên ương thật, không nhịn được phì cười: "Pizza ăn kèm với lẩu à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!