Chương 45: (Vô Đề)

Sau khi làm spa xong, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đến bữa tối, Đường Vệ xúi giục mọi người đánh thêm mấy trận đấu mà chỉ có mình cậu ta quan tâm tới kết quả thắng thua.

Tham gia thi đấu với đám người có cảm giác quá kém, sự nhiệt tình của Đường Vệ đã giảm đi đáng kể, cậu ta cáu kỉnh nói: "Mấy người có thể nghiêm túc hơn được không? Có chút căng thẳng với hưng phấn nào của thể thao không thế?"

Tô Vân Cảnh không có căng thẳng hưng phấn của thể thao, cậu chỉ buồn ngủ.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng rồi đi làm spa hàm lượng kỹ thuật thấp, toàn thân Tô Vân Cảnh uể oải vô cùng, cậu hoàn toàn không muốn vận động chút nào.

Đầu gối của Phó Hàn Chu được phủ bởi một chiếc chăn lông thủ công, nếu không phải có Tô Vân Cảnh ở đó thì chắc hẳn cậu sẽ không đồng ý với yêu cầu lập nhóm chơi trò chơi của Đường Vệ.

Lâm Liệt mân mê Phantom 1, trong lúc cực kỳ bận rộn như vậy mới đáp Đường Vệ được một câu: "Ngoan, tự mình chơi đi, anh bây giờ không có thời gian trông trẻ con đâu."

"Ngoan cái bà mẹ cậu, trông trẻ con mẹ cậu."

Thù mới hận cũ Đường Vệ cộng tất lại, cậu ta muốn nẫng tay trên chiếc Phantom 1 trong tay Lâm Liệt.

Kết quả cho cái việc kích động tâm trạng chính là cậu ta đã không cẩn thận mà làm đổ đồ uống bên cạnh rớt nước vào quần của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh còn đang mặc bộ đồ ngủ do khách sạn cung cấp, vải lanh, rộng rãi và thoải mái.

Đồ uống đó văng rớt vào người, gần bắp đùi bị ướt, vết hằn do nước để lại thấm đẫm một mảng.

Chất liệu vải lanh một khi dính nước thì sẽ dính chặt vào cơ thể, bắp đùi lạnh lẽo, người không biết còn tưởng rằng Tô Vân Cảnh tiểu ướt cả quần.

"Tôi không cố ý đâu." Đường Vệ cũng không ngờ cậu ta lại lỡ tay làm ngộ thương người vô tội, cậu ta rút vài cái khăn giấy định bụng đưa cho Tô Vân Cảnh lau.

Tay cậu ta còn chưa chạm được tới Tô Vân Cảnh thì đã bị Phó Hàn Chu chặn lại.

Đường Vệ không hiểu ra làm sao, ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Chu thì lại thấy vẻ mặt thâm trầm, vẻ mặt lạnh lùng như nhìn người lạ.

Đường Vệ:???

Phó Hàn Chu buông Đường Vệ ra, cậu quay đầu lại nói với Tô Vân Cảnh: "Cậu đi thay quần áo trên người đi. Một lát nữa là đến bữa tối rồi."

Tô Vân Cảnh nghĩ cũng đúng, cậu cũng không thể đi đến nhà hàng trong bộ đồ ngủ này được, vậy là liền đứng dậy đi đến tủ để tìm quần áo mà bản thân mang theo.

Nhà hàng ở trong khách sạn, cậu không cần phải mặc thêm quần áo dày, Tô Vân Cảnh tìm một bộ quần áo thể thao, đang lúc chuẩn bị c0i đồ thay quần áo mới, Phó Hàn Chu đột nhiên thốt lên.

"Cậu vào nhà tắm thay quần áo đi, nhân tiện tắm rửa luôn, đồ uống dính vào người sẽ khó chịu."

"Đừng đi tắm nữa. Vừa mới ngâm trong suối nước nóng hơn nửa giờ đồng hồ rồi, lại tắm nữa thì có mà rụng hết lông da đấy. Có khăn ướt đây."

Đường Vệ cầm lấy khăn ướt khử trùng chuyên dụng trên bàn lên, đang định đưa nó cho Tô Vân Cảnh thì Lâm Liệt lại giật lấy.

"Cậu làm cái gì đấy?" Đường Vệ lườm Lâm Liệt, cậu ta nổi nóng nói: "Thật lòng muốn gây khó dễ đấy phải không?"

"Cho dùng một tí." Lâm Liệt thong thả ung dung rút một chiếc khăn trong đó ra và lau chân vịt của Phantom1.

Đường Vệ không nhìn nổi bộ dạng của cái đồ chó chết này nữa: "Mua một cái Phantom1 thôi mà đã làm cho cậu trở nên khoe khoang hãi hùng thế này rồi à."

"Cậu ghen tị à?"

"Tôi ghen tị con mẹ cậu."

Nhìn thấy hai người họ cãi lộn ầm ĩ, Tô Vân Cảnh đợi cái khăn ướt để dùng thôi mà đã đợi đến tận khi hoa cũng tàn rơi xuống mặt đất rồi vẫn chẳng thấy đâu. Cậu chẳng còn cách nào khác đành phải đi vào phòng tắm để rửa.

Nhìn thấy Tô Vân Cảnh chỉ cầm theo một bộ quần áo thể thao, lông mi đậm dày của Phó Hàn Chu khẽ động, cậu đứng dậy đi tới tủ quần áo.

Lâm Liệt vừa cãi nhau với con gà tiểu học Đường Vệ, vừa theo dõi động tác của Phó Hàn Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!