Chương 42: (Vô Đề)

Được Phó Hàn Chu cung cấp manh mối, cảnh sát lập tức triển khai điều tra các đối tượng liên quan.

Những tên côn đồ tạp nham kia đều có tiền án, năm nay toàn bộ hệ thống trong cục cảnh sát cũng vừa được thay mới, một số hồ sơ có thể xài chung với nhau, vậy nên, rất nhanh chóng, họ đã tìm ra được một vài thông tin.

Đúng là ngày trước có một tên côn đồ vì cải tạo tốt nên được thả ra sớm hơn hạn giam.

Gã ta tên Cố Hiểu Lượng, chính là kẻ đã ẩu đả với Phó Hàn Chu rồi bị cắt đứt chân kia, hộ khẩu của gã trùng hợp ghi tại thị trấn Hành Lâm này.

Cố Hiểu Lượng có động cơ gây án cao nhất.

Sau ba ngày cảnh sát thăm hỏi và điều tra mới thành công bắt giữ được Cố Hiểu Lượng tại nhà người bạn đồng hương của gã. Cùng ngày hôm đó, Cố Hiểu Lượng biết điều thú nhận, rằng sau khi mình từ trại giam ra ngoài, phòng trà chỗ gã ta ở cũng đã bị niêm phong, còn đại ca gã cũng bị phán mười mấy năm tù.

Lăn lộn ở thành phố lớn mà chẳng được tích sự gì, gã chẳng thể làm gì khác hơn là quay về quê cũ, tìm một công việc ở quán net. Lúc gã vào làm chẳng những có thể lợi dụng khoảng thời gian đi làm ấy để chơi game, mà còn có thể kiếm chút đỉnh để mình tiêu xài.

Rồi vô tình gã nghe thấy một tên học sinh đang chat voice trong khi chơi game nhắc đến Phó Hàn Chu.

Cố Hiểu Lượng vốn tưởng chỉ là trùng tên trùng họ, nên khi gã chán vì quá rỗi bèn đến trường Trung học số 2 Hành Lâm hòng nghía qua một chút.

Có học sinh chụp lén Phó Hàn Chu rồi đăng hình lên diễn đàn, Cố Hiểu Lượng thấy đúng là cái tên oắt con này rồi, càng nghĩ càng thấy tức, nên mới nảy sinh ý nghĩ muốn dạy cho cậu một trận.

Cố Hiểu Lượng đâu nào muốn tính mạng của Phó Hàn Chu, chẳng qua gã có mối thù với cậu hơn một năm về trước, suy nghĩ ấy thúc đẩy gã bước chân lên trước, nhắm ngay cánh tay của cậu rạch một đường.

Sau khi tội phạm bị cảnh sát bắt được, Tô Vân Cảnh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn tâm trạng của Phó Hàn Chu mấy ngày nay đều rất tệ, nói đúng hơn là từ đêm hôm đó về sau, nỗi muộn phiền của cậu càng thêm tệ.

Tô Vân Cảnh nghĩ bụng thứ bảy tuần này sẽ dẫn Phó Hàn Chu đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa.

Trước khi sự cố bất ngờ này xảy ra, thì vào hai ngày nghỉ bọn họ thường là sẽ ở nhà học tập. Sau khi chuyện phát sinh, vì lý do an toàn nên cả hai cũng ngày càng ít đi ra ngoài hơn.

Sáng ngày thứ bảy, Tô Vân Cảnh lập tức đào cái tên vẫn còn vùi mình trong chăn ra, đạp xe đạp đi ra ngoài vui chơi giải trí.

Mấy hôm trước vừa có một đợt tuyết nhỏ, hai ngày nay nhiệt độ cũng bắt đầu thấp dần, thể chất Phó Hàn Chu thì lại khá đặc biệt, tay chân lạnh như băng khó có thể ủ ấm ngay được.

Lúc đi ngang qua một shop quà tặng, Tô Vân Cảnh trông thấy bên trong tiệm có bán túi sưởi ấm sạc điện, bèn đi vào tiệm mua cho Phó Hàn Chu một cái.

Trong tiệm bày rất nhiều món đồ rất sáng tạo và cả trang sức, hình dạng cái nào cũng rất đáng yêu, chúng khiến cho Tô Vân Cảnh nhớ đến lúc cậu học cấp ba, mấy học sinh nữ trong trường đều rất thích tặng cho nhau mấy thứ đồ kiểu này.

"Cậu muốn mua gì khác nữa không?" Tô Vân Cảnh hỏi nhóc cool ngầu.

Phó Hàn Chu chẳng mấy hứng thú với những thứ đồ chơi lòe loẹt này, đi theo sau lưng Tô Vân Cảnh với vẻ không quá hăng hái.

Trên quầy bày một hàng gấu nhồi bông con, một con gấu lông trắng trong số đó mặc một chiếc váy lụa nhỏ, trên đầu còn gắn thêm một cái nơ con bướm.

Tô Vân Cảnh đi đến cầm lấy con gấu kia, khẽ bật cười: "Chu Chu này, tí nữa cậu mua một con gấu đi, sẵn thành đôi với con gấu lớn của cậu luôn."

Chú gấu thẳng nam thích mặc đồ ngủ x Công chúa bé nhỏ áo váy bồng bềnh.

Phó Hàn Chu nhấc đôi mắt phượng xinh đẹp của mình lên nhìn qua, cầm lấy con gấu bông trên kệ mặc chiếc áo đan bằng len màu xanh da trời, vừa nhìn qua thấy nó là gấu đực liền cầm xuống.

"Lấy cái này." Cậu nói.

Tô Vân Cảnh kinh ngạc nhìn Phó Hàn Chu, cậu chỉ muốn trêu nhóc cool ngầu chút thôi, không ngờ là cậu sẽ thực sự mua một con đem về.

Cuối cùng, Tô Vân Cảnh cầm một cái túi sưởi ấm sạc điện cùng một con gấu đực cỡ chiếc gối ôm đến quầy đằng trước trả tiền.

Mua một con gấu rồi mà tâm trạng Phó Hàn Chu cũng chẳng thấy chuyển biến tốt hơn. Cậu ngồi yên sau xe đạp mà chẳng nói lấy một lời.

Cậu ôm con gấu, cằm gác lên đầu nó, gió lạnh lùa qua một cái khiến làn da trắng vốn lạnh lẽo càng hệt như tuyết ngày đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!