Sau khi hoàn thành bài tập, Tô Vân Cảnh vào bếp giúp nhặt đậu que trong khi Tống Văn Thiến làm cơm tối.
"Làm xong bài tập rồi?" Tống Văn Thiến cười hỏi cậu.
"Xong rồi ạ."
"Vậy đi xem phim hoạt hình đi, chỗ này không cần con."
Tô Vân Cảnh không nhúc nhích, "Mẹ ơi, những lần sau cơm tối có thể làm nhiều hơn chút được không ạ? Buồn tối con đôi lúc sẽ đói ạ."
"Nếu con đói bụng thì nói với mẹ để mẹ làm ngay cho con.
Nếu không thì ngày mai mẹ đưa con đến siêu thị mua đồ ít đồ ăn vặt nhé?"
"Cô giáo nói trẻ con không nên ăn nhiều đồ ăn vặt nếu không sẽ dễ sâu răng.
Con nghe nói nhổ răng rất đau.
Mẹ, mẹ làm thêm chút cơm tối là được rồi ạ."
Tô, tám tuổi thật, Vân Cảnh xấu hổ dùng cách nói chuyện của trẻ con cố gắng cùng Tống Văn Thiến nói chuyện.
"Cục cưng của mẹ ngoan quá." Tống Văn Thiến hôn trán Tô Vân Cảnh mấy cái, "Con đi xem phim hoạt hình đi, nhớ cách xa TV một chút, cẩn thận hỏng mắt."
Tô Vân Cảnh được khen:...!
Tô Vân Cảnh xử lý xong đậu que với Tống Văn Thiến rồi mới ra phòng khách mở TV, tìm bộ có Xì Trum xem.
Tiếng TV vang lên, ở bên này núi, bên kia biển có một đám Xì Trum…
-
Hôm nay Tống Văn Thiến làm mì trộn tương, không chỉ có thịt băm mà còn thêm cả đậu que cắt nhỏ làm hương vị càng thêm phong phú.
Cơm nước xong xuôi, Tống Văn Thiến vừa xem Bản tin thời sự trong phòng khách vừa đan áo lông.
Tô Vân Cảnh nói một tiếng với Tống Văn Thiến rồi lén lút mang theo cơm đi tìm Phó Hàn Chu.
Cậu tiêu hai khối tiền ở cửa hàng mua ít cơm cháy với kẹo mạch nha, mang cho các bạn nhỏ khác trong cô nhi viện.
Sau khi chia xong kẹo và cơm cháy Tô Vân Cảnh mới đi tới bên cạnh Phó Hàn Chu, đưa phần cơm hôm nay cho hắn.
Nhóc đó vô cùng gầy nhưng dáng ngồi lại thẳng tắp, sống lưng như nạm một bảo kiếm, làm thân thể đơn bạc của hắn căng lên.
Gió lạnh lúc chạng vạng phất qua, tiếng lá cây xào xạc vang lên.
Bóng cây loang lổ trên gương mặt xinh đẹp của Phó Hàn Chu, dưới đôi lông mày mảnh mai là đôi mắt đen nhánh luôn đề phòng cảnh giác.
"Cậu cả ngày vây quanh tôi, rốt cuộc muốn làm gì?"
Tô Vân Cảnh rất khó tưởng tượng được rằng một đứa trẻ mới bảy tuổi có thể bày ra biểu tình như vậy.
Tô Vân Cảnh bình thản đối diện với hắn, "Tớ không có ác ý gì cả, chỉ muốn làm bạn với cậu."
Thanh âm của Phó Hàn Chu vẫn còn mang tính trẻ con nhưng biểu cảm lại rất lạnh, "Tôi không cần bạn bè!"
Tô Vân Cảnh hôm nay mới biết được rằng hóa ra bệnh kiều khi còn nhỏ đều là khốc kiều.
"Cậu hiện tại không muốn làm bạn với tớ nhưng nếu sau này muốn thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!