Sau khi Phó Hàn Chu rời đi, Giang Sơ Niên lại có thể tiếp tục sống những ngày tháng an nhàn.
Sau khi tan học, Tô Vân Cảnh sẽ đến phòng học đón cậu ta về nhà.
Cõng cậu ta về nhà, sau đó ở lại như ngày thường, hai người vừa làm bài tập, vừa chờ ba mẹ cậu ta quay về.
Giang Sơ Niên rất thích một cuộc sống như vậy, chẳng muốn có ai đến phá vỡ nó chút nào.
Nói thật lòng, khi nghe bảo cậu bạn xinh đẹp kia của Tô Vân Cảnh phải rời đi, lòng cậu ta hân hoan đến tợn luôn.
Làm xong bài trong sách ôn tập Toán, Giang Sơ Niên khẽ cất giọng hỏi Tô Vân Cảnh: "Nhà tôi có dâu tây nè, cậu muốn ăn không? Tôi đi lấy rồi rửa cho."
Tô Vân Cảnh định bụng từ chối thì bỗng nhiên điện thoại trong túi quần đổ chuông.
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn số máy hiện trên màn hình, khóe môi cong lên, nhấn nút nhận.
Giang Sơ Niên trông thấy vẻ mặt ấy của cậu thì biết ngay là ai gọi đến rồi.
Mặc dù cậu ta hâm mộ tình bạn của cả hai thật đấy, nhưng cũng rất tự ti, khi mình lại chẳng phải là người bạn thân nhất của Tô Vân Cảnh.
Nhưng chuyện cậu không hề kỳ thị cậu ta, ngày nào cũng đến đón cậu ta tan học, đến tối thì cùng nhau làm bài tập, cũng khiến cho cậu ta vui lắm rồi.
Giang Sơ Niên chẳng nói năng gì, chỉ lẳng lặng đẩy xe lăn rời khỏi bàn học, định đến phòng bếp rửa chút dâu tây cho cậu.
Sau khi mối quan hệ giữa cả hai được hàn gắn, Phó Hàn Chu sẽ đều đặn gọi điện cho Tô Vân Cảnh mỗi ngày.
"Báo cho cậu một tin tốt, cậu còn nhớ người phụ nữ tạt nước hai đứa mình không?" Tô Vân Cảnh cười kể lại: "Nghe bảo bà ta không mở sạp trái cây bán nữa."
Cứ nhắc đến chuyện này là Tô Vân Cảnh đã thấy sướng rơn cả người.
Cậu nghe ba mẹ Giang Sơ Niên kể lại vào ngày hôm qua, bảo là hình như gần đây có người tố cáo bà ấy bán thiếu một, hai cân, cả gian hàng bị bên Công thương dẹp luôn rồi."
Hiện giờ trong nhà hình như cũng đang nháo nhào chuyện gì đấy, nghe nói là bị bọn cho vay nặng lãi tạt dầu vào nhà, hay là sao đó.
Chuyện cụ thể thì Tô Vân Cảnh không quá rõ, chỉ là nghe ba mẹ Giang Sơ Niên bâng quơ thuật lại dăm ba câu thôi.
Tô Vân Cảnh thổn thức nói: "Đúng là kẻ làm chuyện ác thì tự có kẻ ác đến trừng trị, nhưng mà qua chuyện này cũng học được một điều, dù nghèo đến đâu cũng đừng dại mà mượn tiền bọn vay nặng lãi."
Giọng Phó Hàn Chu rất đỗi bình tĩnh: "Ừ, kẻ ác tự có kẻ ác trị."
Cậu đứng bên dưới một tán cây hòe, ánh mắt sâu thăm thẳm thầm lặng nhìn căn hộ sáng đèn ở lầu ba trong khu phố kia.
"Giờ cậu tan học về nhà rồi hả?" Phó Hàn Chu hỏi cậu.
"Không có, tôi đang ở nhà Tiểu Niên đây." Tô Vân Cảnh vừa cất lời, đôi mắt liếc nhìn Giang Sơ Niên trong vô thức.
Giang Sơ Niên mở tủ lạnh ra, cậu ta khó nhọc đỡ lấy tay vịn xe lăn, định lấy mực tẩm bột chiên giòn để ở ngăn trên xuống cho Tô Vân Cảnh ăn.
Tô Vân Cảnh thấy thế bèn đứng dậy bước nhanh đến, giúp cậu ta lấy mực chiên giòn ra.
"Cái này phải không?" Tô Vân Cảnh hỏi Giang Sơ Niên.
Giang Sơ Niên gật đầu tỏ ý đúng thế.
"Hửm?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lành lạnh dễ nghe của Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh kẹp di động vào giữa tai và vai: "Không có nói cậu, tôi giúp Tiểu Niên lấy ít đồ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!