Chương 34: (Vô Đề)

Buổi tối tan học, hiếm khi thấy Phó Hàn Chu đúng giờ một lần.

Chuông tan học vang lên không lâu cậu đã đi từ trong trường ra.

Tâm trạng lão Ngô rất tốt, dù sao thì đón cậu sớm một chút mình cũng có thể về nhà với vợ con sớm hơn một chút.

Con ngươi đen nhánh của Phó Hàn Chu nhìn về phía ánh sáng u ám bên ngoài cửa xe.

Những ánh sáng lướt qua trong giây láy, không hề lưu lại chút nào trong mắt cậu.

Cậu mím môi, đường viền môi giống như một đường thịt mỏng màu hồng nhạt, đường cong mỏng manh có chút lạnh lẽo.

Nhìn khuôn mặt này của chính mình, Phó Hàn Chu nảy sinh một cảm giác chán ghét.

Những con côn trùng dữ tợn hung hăng bò đầy trên xe.

Phó Hàn Chu lại có một cảm giác vui sướng của sự hủy diệt.

Khi những con sâu đó muốn bò tới người Phó Hàn Chu, gặm nhấm cậu thì lão Ngô đột nhiên lên tiếng.

"Ai da quên mất quên mất, Tiểu Từ bảo tôi nói với cậu là cậu ấy về quê học rồi."

Phó Hàn Chu hơi ngẩn ra.

Lão Ngô ở phía trước cứ nói mãi đầu óc mình kém quá: "Thật là tuổi tác cao rồi không làm được gì hết, tối hôm qua lúc đi ngủ tôi còn nghĩ sáng nay phải nói với cậu chuyện này."

Khóe môi Phó Hàn Chu khẽ giật, cứng rắn hỏi: "Cậu ấy gọi cho chú lúc nào?"

"Hôm mà tôi nghỉ ấy, chắc cậu ấy muốn tự mình nói với cậu, còn đặc biệt gọi vào lúc tan học, hôm đó tôi có việc, không tới trường đón cậu được."

Sau đó ông ấy lại quên nói với Phó Hàn Chu chuyện này, lần nào cũng nhớ tới trước khi đi ngủ, sau đó ngủ một giấc lại quên sạch sẽ.

Phó Hàn Chu cụp mắt xuống.

Những con sâu màu trắng rậm rạp đó không biết biến mất từ khi nào, sắc mặt cậu dần trở nên bình tĩnh hơn.

Đáy mắt thâm thúy đen láy, loáng loáng có một tia mơ hồ.

Cuối thu ở Hành Lâm mưa dầm dề mang theo sự lạnh lẽo ẩm ướt, dính dáp.

Mấy ngày trước trời vừa đổ một cơn mưa thu, nhiệt độ giảm sâu.

Sau khi tan học, mấy học sinh mặc áo khoác túm năm tụm ba đi ra ngoài.

Con gái kéo tay nhau, vui vẻ náo nhiệt nói chuyện, vừa ra tới cổng trường, nhìn thấy một thân hình cao lớn ở đó, những lời muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Người kia mặc một chiếc áo lông màu nâu nhạt, vai rộng eo thon, quần dài đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.

Rõ ràng là đàn ông nhưng lại nuôi tóc dài.

Vốn dĩ kiểu tóc trông rất trẻ trâu nhưng ở trên người cậu ấy lại toát ra vẻ đẹp đẽ cao sang không hề có chút gì không ổn.

Làn da cậu ấy rất trắng, lộ ra từ lớp vải như ngọc trắng, vô cùng lạnh lẽo.

Ngũ quan tinh xảo khiến người ta phải tán thưởng.

Tùy ý đứng đó cũng đẹp như một một bức tranh được tỉ mỉ vẽ ra.

Thị trấn nhỏ vùng thôn quê từ trước tới nay chưa từng thấy qua chàng trai nào đẹp như vậy, cho dù là nam hay nữ đều không nhịn được mà đứng lại nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!