Tình bạn giữa con trai với nhau thường rất đơn giản.
Mấy ngày trước, Tô Vân Cảnh với đa số học sinh nam khác trong lớp ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau.
Trận bóng rổ trong tiết thể dục lại khiến bọn họ kết bạn ngay được.
Giờ ra chơi ngày hôm sau, Trần Việt Siêu một tay ôm bóng, gọi các phần tử tích cực trong lớp đi chơi bóng.
Triệu tập được gần như đông đủ số người, Trần Việt Siêu đột nhiên hỏi Tô Vân Cảnh: "Văn Từ, muốn chơi cùng không? Hôm qua chúng ta phối hợp rất tốt, hôm nay lại làm trận nữa đi."
Thời gian nghỉ giải lao ba mươi phút trong giờ ra chơi của Nam Trung, đủ để bọn họ chơi nửa trận.
Lần trước đánh nhau một trận với Hứa Hoài khiến Tô Vân Cảnh thấu hiểu sâu sắc về mức độ quan trọng của thể lực.
Hôm qua hoạt động quá sức, bắp tay và cẳng chân vẫn còn hơi đau.
Đúng là cậu nên rèn luyện thân thể nhiều hơn chút.
Tô Vân Cảnh đứng lên: "Được."
Một đám người náo nhiệt rời khỏi phòng học, bọn họ đã đi rất xa rồi vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói siêu lớn của Trần Việt Siêu.
"Nói thật lòng, trước đây cảm thấy cậu rất lạnh lùng, không ngờ tiếp xúc rồi mới thấy tính tình cũng được."
Tô Vân Cảnh muốn cười quá đi mất, đã lớn như vậy rồi, từ trước tới giờ chưa từng có ai bên cạnh nói cậu lạnh lùng.
Cũng không biết vì sao cậu lại khiến Trần Việt Siêu có ấn tượng như vậy.
Thật ra, trong lớp 11-5 này, ngoại trừ Phó Hàn Chu ra thì cơ bản mọi người đều có ấn tượng như vậy với Tô Vân Cảnh.
Đẹp trai, hình như còn là hàng xóm với Phó Hàn Chu, gia thế chắc chắn không tệ, lại còn rất ít chủ động bắt chuyện với người khác.
Cứ như vậy Tô Vân Cảnh trở thành cùng một loại người với Phó Hàn Chu như một lẽ đương nhiên, lạnh lùng kiêu căng.
Đội hình hôm nay và hôm qua giống nhau.
Nếu tính tuổi tác tâm lý của Tô Vân Cảnh, thời gian cậu tiếp xúc với bóng rổ dài hơn bất cứ ai ở trong sân này.
Thật ra cậu rất thích hợp làm hậu vệ dẫn bóng, kết nối dẫn điểm cho toàn đội.
Nhưng thể lực của Tô Vân Cảnh quá kém, đây là đại kỵ của hậu vệ dẫn bóng.
Dù sao thì súng bắn chim đầu đàn, thân làm người tiến công dẫn điểm cho đội, năm người đối thủ sẽ không ngừng để mắt tới.
Có thể hình dung được cần phải có thể lực mạnh tới mức nào.
Cũng may bọn họ không phải đội bóng chính quy, cũng không chơi hoàn chỉnh một trận bốn mươi phút.
Trần Việt Siêu vẫn giao vị trí quan trọng này cho Tô Vân Cảnh.
Quả nhiên, Tô Vân Cảnh đã trở thành bia ngắm trên sân bóng, bị người ta nhìn chằm chằm.
Đặc biệt là Lý Học Dương, ánh mắt như thế dán sát trên người Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh dẫn bóng, Lý Học Dương chắn phía trước, không ngừng có ý đồ đoạt bóng.
Nhưng bóng như dính chặt trên tay Tô Vân Cảnh, nảy trên mặt đất, sau đó lập tức được giữ chắc lấy.
Tô Vân Cảnh và Trần Việt Siêu ngày càng ăn ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!