Tô Vân Cảnh vừa tới lớp đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Áo hoodie màu be, quần thể thao màu sẫm cùng với đôi giày thể thao màu đỏ nổi bật.
Chiều cao một mét tám mươi, dáng người mảnh khảnh, cân đối, bờ vai vững chãi, nhanh nhẹn.
Cậu cắt tóc ngắn, lộ ra đường nét khuôn mặt điển trai, tuấn tú.
Khóe mắt có một vết bầm tím nhạt, sườn cổ còn quấn một lớp băng gạc.
Thật ra vết bầm tím ở khóe mắt còn rất rõ, có điều Văn Yến Lai bôi cho cậu chút kem che khuyết điểm để che đi, nhìn có vẻ không gây chú ý lắm.
Tô Vân Cảnh xách theo ba lô, xuyên qua hàng ghế phía trước, ngồi vào vị trí gần cửa sổ ở cuối.
Cậu đi bộ từ nhà tới trường.
Không ngờ Phó Hàn Chu còn tới muộn hơn cả cậu, chuông reo vào lớp được hai phút cậu ấy mới chậm rì rì đi vào phòng học.
Ngồi xuống bên cạnh Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu vẫn giống như lúc trước, đeo tai nghe, nằm bò lên bàn ngủ, không để ý tới ai.
Tô Vân Cảnh nhìn chiếc cổ thon dài mảnh mai ẩn hiện sau mái tóc đen dài của Phó Hàn Chu, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Hai hôm trước, cậu đã nghĩ sẽ nới lỏng khoảng cách với Phó Hàn Chu.
Thậm chí Tô Vân Cảnh còn nghĩ chuyện đầu tiên khi đi học chính là tìm giáo viên chủ nhiệm xin chuyển chỗ.
Đợi tới khi Tô Vân Cảnh giải quyết chuyện chuyển trường xong, cậu sẽ trở về quê của nguyên chủ, chiến đấu hăng hái cho kỳ thi đại học.
Kết quả, tối hôm qua đột nhiên tình hình lại xoay chuyển, biểu hiện ông lão cán bộ về hưu của nhóc cool ngầu ẩn chứa sự chán đời, có khuynh hướng tự sát.
Sau khi phát hiện ra vấn đề tâm lý của Phó Hàn Chu ngày càng nghiêm trọng, Tô Vân Cảnh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, vô cùng đau đầu.
Cậu là người hy vọng Phó Hàn Chu có thể sống tốt hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng nhóc cool ngầu lại không chấp nhận cậu, đối với cậu tràn ngập địch ý, giống như một bông hồng có độc vậy.
Bỏ đi, cứ từ từ rồi xem thế nào.
Phó Hàn Chu ngủ cả buổi sáng, đến tiết cuối cùng là tiết thể dục, cậu ấy mới lấy lại chút tinh thần.
Tiết thể dục có quy định, chạy một nghìn mét với tốc độ thay đổi trước, sau đó sẽ là thời gian hoạt động tự do.
Học sinh nữ thường sẽ túm năm tụm ba tạo nhóm với nhau đi mua đồ ăn vặt sau đó tụ tập tám chuyện.
Học sinh nam đa số đi chơi bóng rổ, hoặc là trêu chọc bạn gái mình thích.
Tô Vân Cảnh hiếm khi mới bỏ lại Phó Hàn Chu, đi chơi bóng rổ.
Tới Nam Trung nửa tháng rồi, cậu vẫn chưa quen được học sinh nam nào trong lớp, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều.
Vì thế khi học sinh nam chơi bóng, từ trước tới nay đều không gọi Tô Vân Cảnh.
Lần này là Lý Học Dương gọi cậu chơi bóng cùng.
Lý Học Dương ôm bóng rổ, hất cằm với Tô Vân Cảnh: "Có muốn chơi một trận không, vừa hay thiếu một người."
Tô Vân Cảnh không hề có thiện cảm với Lý Học Dương.
Nhưng đằng nào cũng rảnh rỗi, huống hồ cũng không phải cùng một đội với cậu ta, vì thế bèn gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!