Ban đầu, Tô Vân Cảnh cảm thấy việc Phó Hàn Chu dễ dàng chấp nhận không thực tế chút nào.
Sau khi cảm giác không chân thực qua đi, niềm vui sướng liền ập đến.
Trước đây, khi hệ thống xuyên sách nói cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ, ít nhiều gì Tô Vân Cảnh cũng còn làu bàu.
Bây giờ xem ra.
Nhóc cool ngầu không hề có dấu hiệu thay đổi thành bệnh kiều xấu xa.
Mặc dù bề ngoài nhìn vào thì thấy hơi lạnh lùng ít nói nhưng thực chất cũng dễ bảo đấy chứ.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tô Vân Cảnh không chờ Phó Hàn Chu, cậu vào xe ngồi trước.
Đợi được khoảng năm sáu phút, Phó Hàn Chu mới xách theo bữa sáng mà chị Vương chuẩn bị, lim dim đôi mắt đi ra.
Lên đến xe, Phó Hàn Chu nghiêng đầu, đang định dựa đầu lên cửa xe ngủ một giấc thì Tô Vân Cảnh đã kê một cái gối tới.
Phó Hàn Chu hé đôi mắt đẹp liếc nhìn Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh mỉm cười: "Kê cái này lên ngủ thoải mái hơn."
Phó Hàn Chu không nói năng gì, nhắm mắt gối đầu lên.
Thấy cậu ấy không còn khước từ ý tốt của mình nữa, chút lo lắng cuối cùng còn sót lại của Tô Vân Cảnh cũng tan biến.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tám năm kháng chiến gian khổ, nhưng chẳng ngờ mọi việc lại suôn sẻ ngoài dự tính.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng Tô Vân Cảnh đã xoa dịu tuổi thơ cơ cực của nhóc cool ngầu, nên mới khiến tính cách của cậu ấy có sự thay đổi.
Tô Vân Cảnh càng nghĩ lại càng thấy tuyệt vời.
Hệ thống cho rằng cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ nên một lần nữa lại đưa cậu đến thế giới trong sách.
Nhưng thực ra, Phó Hàn Chu đã được chữa lành.
Còn cậu thì vớ được một mạng miễn phí.
Giờ giải lao tiết thứ hai, Tô Vân Cảnh hớn hở đến văn phòng tìm Trương Chí Cương, hy vọng thầy giáo chuyển chỗ ngồi cho cậu.
Trương Chí Cương hơi ngạc nhiên khi nghe Tô Vân Cảnh nói muốn ngồi cùng bàn với Phó Hàn Chu.
"Sao tự dưng lại muốn đổi chỗ ngồi? Không chơi được với Lý Học Dương à?"
Tô Vân Cảnh phủ nhận: "Không phải ạ, không liên quan gì đến Lý Học Dương. Em với Phó Hàn Chu là hàng xóm, hai gia đình cũng thân thiết nên em muốn ngồi cạnh bạn ấy."
Trương Chí Cương hơi bất ngờ khi biết hai cậu học trò còn có mối quan hệ này.
"Nói thế nào bây giờ nhỉ." Trương Chí Cương có vẻ hơi lúng túng: "Nói đúng ra, em vừa chuyển đến thì nên tìm một người quen giúp em hòa nhập với tập thể mới càng sớm càng tốt."
Tô Vân Cảnh vừa nghe thấy vậy thì không khỏi hồi hộp.
Quả nhiên ngay sau đó Trương Chí Cương kèm theo một chữ nhưng.
"Người quen có cái lợi của người quen, nhưng đôi khi quen thân quá lại ảnh hưởng đến việc học. Thầy đã xem học bạ của em trước đây, thành tích học tập khá tốt."
Tô Vân Cảnh đã nghe ra được điều Trương Chí Cương muốn nói, không gì khác ngoài việc lo rằng Phó Hàn Chu sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu.
Hôm qua, Tô Vân Cảnh đã quan sát Phó Hàn Chu cả một ngày, phát hiện ra không một tiết nào cậu ấy chăm chú nghe giảng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!