Chương 12: (Vô Đề)

Ngày hôm qua mới mưa một trận, thời tiết hiếm khi được mát mẻ thoải mái.

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu sóng vai nhau ngồi dưới bóng cây.

Hai người ngồi gần nhau, nếu có ai hơi động đậy một chút thôi thì cánh tay của họ sẽ chạm vào nhau.

Cơ thể Phó Hàn Chu cũng giống như con người của hắn vậy, giống một khối băng ngọc ngâm mình trong hồ nước lạnh.

Giữa mùa hè, nhìn thấy hắn thôi là đã thấy mát mẻ.

Tô Vân Cảnh chỉ dùng mấy ngày đã dạy được Phó Hàn Chu ghép vần, điều này làm cậu cảm thấy rất có thành tựu.

Tính cách bé khốc kiều gần đây tốt hơn không ít, ít nhất thì Tô Vân Cảnh lại đụng vào hắn sẽ không bị hắn lạnh lùng đánh bay như trước nữa.

Nhìn nhóc con mặt mày tinh xảo viết chữ, Tô Vân Cảnh ít nhiều cũng cảm thán.

Hơn một tháng trước, bé khốc kiều còn cao lãnh không thèm phản ứng lại cậu.

Bây giờ cậu dựa gần như vậy rồi mà Phó Hàn Chu cũng chẳng có phản ứng quá khích nào.

Tô vân Cảnh rất vui, cậu sờ soạng bím tóc nhỏ trên đầu Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu đã lâu rồi không cắt tóc, mái tóc đen nhánh mềm mại đã che kín tai rồi, Tô Vân Cảnh buộc nửa đầu cho hắn.

Bị Tô Vân Cảnh cho ăn một khoảng thời gian, khí sắc của hắn gần đây cũng tốt hơn nhiều, môi mỏng hơi phiếm hồng, giống như tô son vậy.

Nhìn qua, mặt mày tú mỹ, môi hồng răng trắng, không khác gì bé gái xinh đẹp.

Phó Hàn Chu đang chăm chỉ học tập cũng không ngại cho Tô Vân Cảnh một vuốt, ngại tay cậu tiện.

Đôi mắt đen nhánh oánh nhuận lạnh nhạt nhìn lướt qua Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh xấu hổ rút tay về.

Lúc lâu sau, Phó Hàn Chu như hạ quyết tâm, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, "Cậu giúp tôi cắt tóc đi."

Tô Vân Cảnh sửng sốt, "Cậu xác định muốn tớ cắt?"

Phó Hàn Chu: "Cố gắng cắt đẹp một chút."

Bởi vì hắn buộc tóc nên mấy đứa nhỏ khác trong cô nhi viện luôn cười nhạo hắn là bé gái.

Phó Hàn Chu không để ý người khác đánh giá hắn như thế nào nhưng gần đây Tô Vân Cảnh cũng nói hắn xinh đẹp như các bé gái vậy.

Rất phiền.

Tô Vân Cảnh chưa từng cắt tóc cho người khác, cậu nhìn mái tóc đen nhánh của Phó Hàn Chu cũng chẳng biết lấy tự tin từ đâu ra.

"Yên tâm, tớ nhất định sẽ cắt cho cậu kiểu tóc đẹp."

Vì cắt ra kiểu tóc đẹp mà Tô Vân Cảnh còn cố ý sang tiệm cắt tóc bên cạnh tiểu khu học nghệ.

Tô Vân Cảnh dùng vỏ gối buộc quanh cái cổ mảnh khảnh của Phó Hàn Chu sau đó phun nước làm ướt tóc hắn.

"Tớ cắt đây." Tô Vân Cảnh cầm cây kéo nhắc nhờ, "Lúc tớ cắt cậu đừng có ngọ nguậy."

"Ừm."

Tô Vân Cảnh khẩn trương thực hiện lần cắt tóc đầu tiên trong đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!