Chương 48: (Vô Đề)

Đỗ Cửu vừa dứt lời Bạch Nhất Thanh lập tức lắc đầu xua tay:

"Cậu hiểu lầm rồi, tôi với chủ tịch không phải loại quan hệ như cậu nghĩ, tôi chỉ là nghệ sĩ trong công ty."

Lúc giải thích với tôi có thể nhìn tôi được không, cậu nhìn chầm chầm nam thần nhà tôi là có ý gì vậy? Đỗ Cửu nhướng nhướng mày, cười nửa miệng châm chọc chủ tịch Kiều:

"Chậc chậc, hóa ra anh còn chưa thành công đấy."

Chủ tịch Kiều vốn đã khó chịu vì Bạch Nhất Thanh cứ nhìn chầm chầm ảnh đế Đàm rồi, nghe vậy vẻ mặt khẽ sầm xuống:

"Em lo cho cái thân mình đi, chuyện của anh anh tự biết."

Nói vậy là không phủ nhận bản thân có chuyện mờ ám với Bạch Nhất Thanh à?

Đỗ Cửu nhìn về phía Bạch Nhất Thanh, ý hỏi cậu ta muốn giải thích thế nào.

Bạch Nhất Thanh bị sự khinh bỉ rành rành trong mắt Đỗ Cửu chọc trúng, vội vàng giải thích:

"Không phải, tôi không có! tôi thật sự chỉ xem chủ tịch Kiều là cấp trên thôi!"

Lại thấy vẻ mặt ảnh đế Đàm nhàn nhạt không thèm quan tâm, mắt cậu ta thoáng chốc đỏ lên, nhíu mày tựa như chịu thật nhiều uất ức: Cậu!

Tôi làm sao?

Đỗ Cửu bày ra dáng vẻ nhìn người bằng cằm của cậu hai Kiều,

"Tới văn phòng còn vào rồi thì giả vờ ngây thơ cái gì, tôi từng chơi không biết bao nhiêu người rồi, vờ vịt với anh đây làm gì, nói mấy câu lập tức khóc rồi, có phải đàn ông hay kh!"

Em câm miệng lại!

Bạch Nhất Thanh còn chưa nói gì thì chủ tịch Kiều đã nhanh chân nhảy ra bảo vệ người trong lòng.

Nước mắt mau chóng đảo quanh hốc mắt Bạch Nhất Thanh, nhưng cậu ta lại ra vẻ cố kìm nén mà nhìn về phía ảnh đế Đàm lại thấy ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người cậu hai Kiều, cơ bản chẳng thèm liếc cậu ta lấy một cái, cuối cùng không nhịn được nữa quăng cho chủ tịch Kiều một ánh mắt oán giận rồi ôm hai hàng lệ chạy đi mất.

Chủ tịch Kiều dữ tợn liếc Đỗ Cửu một cái sắc lẹm, vội đuổi theo.

Đỗ Cửu không nhịn nổi run rẩy, dù đi qua nhiều thế giới nhưng đây là lần đầu tiên gặp được nhân vật chính khiến y thấy khó ưa tới vậy.

Y luôn ôm thiện cảm với nhân vật chính của mỗi một thế giới, suy cho cùng thì để được trở thành nhân vật chính đều phải có chỗ hơn người, dĩ nhiên là trừ những người vừa sinh ra đã được định sẵn là vai chính.

Nhưng mà y thật sự không thể có tí thiện cảm nào với Bạch Nhất Thanh, cho dù cậu ta có một gương mặt xinh đẹp đi nữa.

Hay là bởi vì ảnh đế Đàm?

Y nhìn sang ảnh đế Đàm, lại thấy hắn khoanh tay mỉm cười:

"Cho nên, em đã từng chơi bao nhiêu người rồi?"

Đỗ Cửu lại run rẩy tiếp, lần này bị dọa khiến y không tự chủ được thẳng lưng lên, gượng cười:

"Cái đó, cái đó, nói đùa, nói đùa thôi, chỉ nói bừa cho có thôi ấy mà, thật đó, em không thèm thích cái loại như vậy đâu!".

||||| Truyện đề cử:

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||

Vẻ mặt ảnh đế Đàm vẫn không đổi:

"Vậy anh nên thấy vinh hạnh được trở thành kiểu mà cậu Kiều thích đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!