Chương 98: Thế giới thứ tư (13)

Trước mắt xem ra, Đại Dương Thiên nương nương đã hợp nhất với hồ ly và khỉ.

Những động vật khác không biết là chưa kịp hợp nhất, hay là cô ta chưa biểu hiện ra ngoài.

Thân thể hai yêu quái đó bị cô ta điều khiển, hoàn toàn không có ý thức của riêng mình, cơ bản tương đương đã chết.

Hiện tại giữa Tuân Triết và Đại Dương Thiên đã đến cục diện không chết không ngừng.

Sắc mặt Tuân Triết âm trầm đến đáng sợ, viên đá cẩm thạch trắng trong tay sắp bị hắn bóp nát.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng. Ngón tay hơi dùng lực, nghiền viên đá cẩm thạch thành bột phấn.

"Cô ta đã tách một số mảnh vỡ từ bản thể của, đặt vào pho tượng vàng. Chân thân không biết không biết trốn ở nơi nào, những gì chúng ta thấy trước đây đều là phân thân của cô ta. g**t ch*t cô ta rất đơn giản, chỉ cần tìm ra bản thể là được."

Tuân Triết sờ sờ cái đầu trọc lóc của tiểu hòa thượng, cầm lấy viên đá trên tòa sen nhỏ, nghiền nát tất cả.

Cô ta có thể di chuyển tự do thông qua các mảnh vỡ, nếu để lại sẽ là một tai họa ngầm.

Hắn rũ mắt nhìn tro bụi trên mặt đất, "Bản thể của cô ta bị tổn hại quá nghiêm trọng, dù có tu luyện thêm cũng rất khó đột phá. Giết cô ta không khó, khó ở việc tìm được bản thể của cô ta."

Sở Thời Từ có chút hoảng, "Có biện pháp nào nhanh chóng xác định vị trí của cô ta hay không?"

"Đế Thính và Bạch Trạch(*) biết, nhưng bọn họ sẽ không quản."

(*) Đế Thính là linh thú của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có khả năng nghe thấy mọi thứ trong Tam giới, giúp Địa Tạng Vương phân biệt được thật giả, đúng sai.

(*) Bạch trạch là một loài thần thú linh thiêng, được người đời đồn đại là loài vật mang đến những lời khuyên bảo cho những vị vua đức hạnh. Chúng thường được mô tả trông như một con sư tử lớn đặc trưng với sự hiện diện của một chiếc sừng đơn hoặc một cặp sừng đôi. Thường thì chúng còn có thêm mắt trên mặt hay lưng. Chúng thường được cho là khá thông minh và có hiểu biết sâu rộng.

Tuân Triết chỉ nói một câu này rồi im lặng.

Sở Thời Từ hiểu ý hắn.

Cấp bậc của Đại Dương Thiên nương nương quá thấp, hai thần thú trong truyền thuyết sẽ không can thiệp vào cuộc đấu tranh giữa các yêu quái nhỏ, đi tìm cũng vô dụng.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, cuối cùng Tuân Triết quyết định liều một phen.

Cô ta hao hết tâm tư giúp người đoạt thai, thậm chí cố ý phân ra một khối thân thể đặt vào pho tượng vàng trong chùa, chứng tỏ đoạt thai là một phần quan trọng trong kế hoạch của cô ta.

Sau khi nuốt chửng bạch hồ ngàn năm, cô ta ngụy trang thành lão tổ tông lừa gạt các tiểu hồ ly khác, miếu hồ tiên là một căn cứ của cô ta.

Khi Sở Thời Từ hỏi hắn có tính toán gì không, Tuân Triết nheo mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng.

"Đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai chúng ta đi diệt miếu hồ tiên trước, sau đó đi Linh Sơn tìm tộc khỉ. Không phải cô ta rất biết trốn sao? Ta sẽ hủy toàn bộ của cải tích góp của cô ta, ép cô ta ra mặt."

Tiểu hòa thượng bị ngầu đến mức đôi chân mềm nhũn, yên lặng ôm lấy cơ bụng của hắn.

Bạch xà ngày thường đều đều tr*n tr** thân mình, khi ở cùng cậu cũng không thích mặc áo.

Đây không phải thói quen tốt, nhưng Sở Thời Từ không có ý định thay đổi Triết ca, hiện tại cậu vui sướng cực kỳ.

Khi gần sáng, có khách đến thăm, kế hoạch diệt miếu hồ tiên của Tuân Triết bị hoãn lại.

Sở Thời Từ đang ngủ ngon lành bị một trận tiếng động sột sột soạt soạt đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, ngồi trên tay Tuân Triết nhìn xung quanh.

Trên sàn nhà trọ không biết từ khi nào xuất hiện một cái hố đen lớn, xuyên qua hố có thể mơ hồ thấy biển hoa đỏ rực.

Tuân Triết vẫn duy trì hình dạng thân người đuôi rắn, một tay khẽ vuốt tiểu hòa thượng, một tay chống cằm lười biếng dựa vào giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!