Khi Tuân Triết bị kéo vào cửa âm, mặt đã tối sầm lại.
Mặc dù tiểu hòa thượng còn chưa nói gì, hắn vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Hắn vừa mới nhìn rõ tình huống trong cửa âm, đuôi rắn đã bị một con bạch hồ cắn một phát.
Tuân Triết dùng sức ném văng bạch hồ đang cắn trên đuôi, hồ yêu kia đạo hạnh không bằng hắn, bị bay xa mấy mét rồi rơi thẳng vào biển hoa Bỉ Ngạn.
Nó vùng vẫy muốn thoát ra, tứ chi lại bị hoa Bỉ Ngạn trói chặt, không thể thoát ra trong một chốc một lát.
Hai con bạch hồ bên cạnh thấy nửa thân trên của hắn là người, lập tức nhảy dựng lên, muốn cắn đứt cổ hắn.
Xà yêu đột nhiên xoay người, móng tay sắc bén đâm xuyên qua thân thể hồ ly, để lại hai lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
Bạch hồ k** r*n một tiếng ngã xuống đất, thân thể run rẩy không ngừng.
Một con trong đó khi rơi xuống đất bị gãy cổ, giẫy chân mấy cái rồi bất động.
Giây tiếp theo, một cái đuôi của nó chậm rãi tiêu tán, từ ba đuôi biến thành hai đuôi. Hồ ly sắp tắt thở run rẩy hai cái, sống lại.
Con bạch hồ còn lại thấy đồng bạn đều bị thương nặng, nó không dám tiến lên, cong thân mình gầm gừ với bạch xà.
Tuân Triết không để ý đến đám tiểu hồ ly này, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào yêu vật cách đó không xa.
Trên tảng đá lớn cách đó vài bước chân, một con khỉ đang ngồi xổm.
Trong tay nó còn xách một cái đầu người.
Đó là linh hồn của một người đàn ông, bị yêu quái ăn chỉ còn lại nửa cái đầu.
Linh hồn xuất hiện gần cửa âm lúc này, chỉ có thể là quỷ chuẩn bị đầu thai đêm nay.
Con khỉ moi móc phần đầu người cuối cùng, ăn sạch sẽ không còn một mảnh.
Hình thể của nó giống khỉ bình thường, toàn thân trắng như tuyết, nhìn qua đặc biệt có linh tính.
Từ bề ngoài mà nói, đây hẳn chỉ là linh hầu, nhưng Tuân Triết không cảm nhận được một chút linh khí nào từ nó.
Xung quanh ngoại trừ mùi hoa và mùi máu tươi, chỉ còn mùi hôi của hồ ly, căn bản không ngửi thấy mùi của con khỉ.
Tuân Triết mặt không biểu tình nhìn cửa âm, lại nhìn bạch hầu, không tiếng động thở dài.
Con khỉ đã ăn linh hồn chuyển thế đầu thai, đứa bé trong bụng người phụ nữ kia đã mất hồn. Nếu không nhét hồn của tên cặn bã kia vào, cũng chỉ còn lại thai chết.
Hắn bực bội vỗ vỗ cái đuôi, chống thân mình nhìn về phía phương xa.
Mạnh Bà đang nấu canh, một đống quỷ xếp hàng trên cầu Nại Hà chờ uống canh. Uống xong canh, bắt đầu mơ mơ màng màng trôi vào trong.
Tuân Triết nhướn mày, không bằng qua bên kia lừa một linh hồn thích hợp về đây.
Hắn vừa muốn xoay người, bạch hầu đột nhiên động. Nó nhảy vọt lên, lao về phía xà yêu.
Mấy con bạch hồ thấy vậy cũng xông lên từ phía sau.
Chuyện vốn dĩ chắc như đinh đóng cột, lăn lộn đến bây giờ vẫn không có kết quả. Vừa là bạch hồ vừa là bạch hầu, một đám tiểu yêu mấy trăm năm đạo hạnh, tất cả đều tới gây phiền phức cho hắn.
Tuân Triết hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, hóa thành bạch xà khổng lồ, cắn lấy con bạch hồ lao đến nhanh nhất, cắn xé nửa thân nó, đồng thời vung đuôi rắn đánh bay mấy con hồ ly khác.
Con khỉ rõ ràng không ngờ nhóm hồ ly lại thua nhanh như vậy, nó lùi lại phía sau vài bước, xoay người muốn bỏ chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!