Edit: Min
Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người nhỏ của hắn (13)
Sáng sớm hôm sau, Minh Triết thức dậy, rửa mặt rồi chuẩn bị đi học như thường lệ.
Tượng đất nhỏ thích ngủ nướng hôm nay đột nhiên dậy thật sớm.
Nó ôm một lọ keo xịt tóc, lắc lư bay đến trước mặt cậu bé.
Keo xịt tóc được sử dụng trong bữa tiệc tốt nghiệp trung học cơ sở, còn thừa một nửa bị lớp trưởng ném vào thùng rác.
Minh Triết vẫn chưa sửa thói quen nhặt rác của mình, sau khi ngắm lọ keo xịt tóc cao cấp hồi lâu, cậu bé vẫn không nhịn được mà nhặt đem về nhà.
Sở Thời Từ xịt keo xịt tóc cho Minh Triết và giúp cậu bé tạo một kiểu tóc thời thượng.
Minh Triết hơi nhíu mày, tựa hồ cảm thấy không thoải mái lắm, song vẫn mặc cho cậu đùa nghịch.
Trên xe buýt đi đến trường, bác sĩ Trần đã gọi một cuộc điện thoại đến.
Kế từ khi Minh Triết vào cấp ba, bác sĩ Trần đều sẽ gọi cho cậu bé đúng giờ vào lúc 6:30 mỗi ngày.
Sở Thời Từ nằm trên vai Minh Triết nghe giọng nói dịu dàng của một người đàn ông trong điện thoại.
"Bây giờ cơ thể em đang phát triển, cho nên em phải nhớ ăn sáng đấy.
Chế độ ăn uống không điều độ dễ mắc các bệnh về dạ dày lắm."
"Vâng."
"Chương trình học thế nào? Có theo kịp không?"
"Có."
"Còn chưa tới lúc chia ban, Tiểu Triết định chọn vào ban khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên?"
"Khoa học tự nhiên."
Nghe họ nói chuyện, Sở Thời Từ đột nhiên có chút tự hào.
Bác sĩ Trần đã giúp Minh Triết tư vấn tâm lý gần ba năm rồi và ngày nào cũng kiên trì gọi điện thoại liên lạc.
Thái độ của Minh Triết đối với hắn ta đã thay đổi từ hỏi mười câu nói một câu thành như bây giờ.
Bất kể bác sĩ Trần nói gì, câu trả lời của Minh Triết luôn rất ngắn gọn.
Tuy nhiên với siêu nhân nhỏ của mình thì lại khác.
Cậu bé sẽ nói liền một hơi cả đoạn dài, biểu cảm còn rất phong phú.
Chờ Minh Triết cúp điện thoại, Sở Thời Từ chống cằm hỏi cậu bé: "Tiểu Triết, em chỉ thích nói chuyện với anh thôi đúng không?"
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Minh Triết bắt lấy và đặt vào lòng bàn tay.
Dù sao cũng là đứa nhỏ do mình nuôi lớn, Sở Thời Từ rất có cảm giác thành tựu.
Minh Triết không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ nâng cậu cọ cọ một cách thân mật.
Sở Thời Từ rất là đắc ý, chống nạnh nói với hệ thống: "Nhìn đi, đây là con của ta đó, quá ngoan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!