Minh Triết trưởng thành sớm nên không phải cậu bé không biết làm thế nào để tự cứu mình, mà là đã từ bỏ việc báo cảnh sát.
Cậu bé sợ rằng sau khi báo cảnh sát, không chỉ chú Lưu sẽ ngồi tù mà ba mẹ cũng vậy.
Ba mẹ hoàn toàn không cần cậu bé, sinh ra cậu bé đơn thuần chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Chẳng ai hoan nghênh sự ra đời của Minh Triết cả, sự ngoan ngoãn và hiểu chuyện của cậu bé ở trong mắt bọn họ lại là trầm lắng và u ám.
Còn chú Lưu được tặng một bao cát nhỏ miễn phí.
Ai cũng đạt được điều mình muốn, hai bên gia đình đều rất vui vẻ.
Minh Triết rất dễ nuôi, chú Lưu ăn cơm sẽ chia cho cậu bé một miếng, chỉ cần không đói chết là được.
Hiện tại là chín năm giáo dục bắt buộc, đi học không tốn tiền.
Minh Triết không có bữa ăn cố định, cậu bé mang theo một ít đồ ăn sáng cho bữa trưa.
Chú Lưu không cho cậu bé tiền, cậu bé bèn tự đi nhặt văn phòng phẩm và sách bài tập trong thùng rác.
Trong kế hoạch của chú Lưu, Minh Triết không cần học cấp ba, tròn mười sáu tuổi thì đi ra ngoài làm công.
Đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, nuôi nó còn dễ hơn nuôi một con chó nữa.
Không những không tốn tiền mà còn có thể kiếm được một khoản nhỏ sau vài năm.
Minh Triết rất thông minh, cậu bé đoán được hết tâm tư của người lớn.
Những nắm đấm to lớn nện lên người cậu bé, khiến toàn thân cậu bé đau đớn vô cùng.
Cách đó không xa chính là bàn ăn, Minh Triết dùng cả tay và chân, cố gắng chui xuống gầm bàn ăn để trốn.
Ngay khi bàn tay bầm tím của cậu bé chạm vào chân bàn, chú Lưu đột ngột nắm lấy mắt cá chân của cậu bé, kéo giật cậu bé lại.
Ba Minh túm tóc tát mạnh vào mặt Minh Triết, "Mày dám trốn hả! Mày dám trốn hả! Mẹ nó tao đẻ ra mày, nuôi mày mà mày dám báo cảnh sát hả!"
Bình thường khi bị đánh, Minh Triết đều không phát ra tiếng.
Lần này có lẽ là bị đánh quá tàn nhẫn, cậu bé không kiềm được mà khóc lóc xin tha, gào lên gọi ba ơi.
Ba Minh vừa buông ra, Minh Triết mềm oặt ngã trên mặt đất, thân hình gầy gò nhỏ bé cuộn tròn lại.
Dù cố gắng trốn tránh thế nào, cậu bé cũng không thể trốn được nắm đấm của ba mình.
Chú Lưu thấy đánh cậu bé không cần gánh chịu hậu quả gì nên cũng rút thắt lưng ra.
Mẹ Minh đứng bên cạnh nhìn, miệng thì nói được rồi được rồi, nhưng lại không hề ra tay ngăn cản.
Cơn đau lan khắp cơ thể Minh Triết, từng chút một thẩm thấu từ làn da vào xương tủy, cuối cùng đi thẳng vào linh hồn.
Đêm mùa hạ oi bức, thế mà cậu bé lại lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Minh Triết co giật vì đau, vươn tay về phía mẹ Minh đang đứng bên cạnh, "Mẹ ơi, cứu con với!!!"
Mẹ Minh liếc nhìn cậu bé, xác định sẽ không chết người liền quay mặt đi chỗ khác.
Cảnh tượng này phản chiếu trong con ngươi đỏ ngầu của Minh Triết, đau đớn dần biến thành lửa giận, thiêu đốt hừng hực trong lồng ngực.
Cậu bé phun ra một ngụm bọt máu, nhìn thẳng vào những người trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!