Chương 37: Thế Giới Thứ Hai

Tính tới tính lui thì Sở Thời Từ đến thế giới này cũng chỉ mới có hai ngày mà thôi.

Ấn tượng của cậu về Minh Triết chỉ dừng lại ở ngoan ngoãn và đáng thương.

Cơm chiều bị chú Lưu đè lại tẩy não nhưng Minh Triết dường như không bị ảnh hưởng nhiều.

Sau khi trở lại phòng ngủ, cậu bé cầm Sở Thời Từ chơi cả buổi.

Phòng của Minh Triết được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng không ăn bậy đồ ở bên ngoài, chắc là có chút thói ở sạch.

Nhưng khi đối mặt với tượng người nhỏ bằng đất nặn Sở Thời Từ, cậu bé lại tự tay chạm vào nó và vô cùng thích nó.

Cách cửa phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng chú Lưu đang chửi bới om sòm, Sở Thời Từ ngẩng đầu lên nhìn.

Minh Triết mím chặt môi, thân thể gầy gò khẽ run lên.

Sở Thời Từ vỗ vỗ ngón tay cậu bé: "Tiểu Triết, cậu sợ chú Lưu đến vậy hả?"

"Ừ."

"Có phải lúc nào chú ta cũng đánh cậu không?"

Minh Triết khẽ gật đầu, khi nhìn về phía cửa phòng, trong mắt cậu bé hiện lên vài phần sợ hãi.

Cậu bé được gửi đến nhà chú Lưu lúc mười tuổi, có lẽ vì đã phải chịu rất nhiều trận đòn trong hai năm qua nên mới sinh ra phản ứng căng thẳng.

Sở Thời Từ nheo mắt lại.

Đợi khi nào chú Lưu ở một mình, cậu sẽ giết gã.

Cảm xúc của Minh Triết đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Thấy chú Lưu không có ý định tới làm phiền mình bèn đi làm việc của mình.

Sở Thời Từ đang bay quanh phòng và thảo luận kế hoạch với hệ thống trong khi Minh Triết đang làm bài tập về nhà.

Lúc Sở Thời Từ lập kế hoạch xong thì Minh Triết bắt đầu học thuộc lòng.

Trong lúc này có một số tin nhắn được gửi đến, tất cả đều hỏi cậu bé rằng tại sao còn chưa chết.

Sở Thời Từ lơ lửng sau lưng Minh Triết, thấy cậu bé trả lời với gương mặt lạnh lùng:[Không phải thời gian đã định, tuần này tôi vẫn còn sống, tôi có việc riêng của mình.

Trước thứ bảy tuần sau, đừng có làm phiền tôi.]

Tin nhắn vẫn đang liên tục được gửi đến, âm thanh ầm ĩ cuối cùng đã thu hút sự chú ý của chú Lưu.

Giọng nói thật thà của chú Lưu từ ngoài cửa truyền vào: "Tiểu Triết, sao điện thoại cứ đổ chuông hoài vậy? Con đang nói chuyện với ai à?"

Minh Triết khựng người lại, lãnh đạm nói: "Bạn học ạ, bạn ấy hỏi bài con."

Cậu bé vừa nói vừa gõ chữ,[Giờ không tiện, ngày mai tôi online.

Chúng ta mở họp và nói kỹ hơn.]

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, điện thoại cuối cùng cũng im bặt.

Minh Triết nhanh chóng xóa tin nhắn rồi nhét điện thoại vào khoảng trống giữa giá sách và bức tường.

Sở Thời Từ đang nhìn xung quanh thì Minh Triết bỏ cậu vào ngăn kéo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!