Chương 7: Cụ Cố Tặng Đồ Ăn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Lễ cảm ơn của Vương Phú Quý: Gói kinh nghiệm chọn nguyên liệu 50 năm. Sau khi xác nhận học, người chơi sẽ trở thành cao thủ mua nguyên liệu, dùng kỹ năng chọn đồ cực tinh vi để xưng bá chợ thực phẩm!]

Hứa Hoan: 0_0

Hứa Hoan: !!!

Tuy có chút cảm giác mơ hồ như bị "dắt mũi", nhưng Hứa Hoan vốn thoáng tính, cảm thấy phần thưởng này cũng khá ổn, nên lấy quả cầu ánh sáng đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ từ ba lô trò chơi ra rồi chọn "sử dụng".

Quả cầu ánh sáng rời khỏi tay cậu, nhanh chóng phóng to, như mật ong tan trong nước ấm, lơ lửng trôi lên đầu.

Đầu hơi choáng một chút, nhưng ngay sau đó lại có một cảm giác sáng suốt chưa từng có. Vô số kiến thức liên quan đến việc chọn rau, mua thịt ào ào tràn vào đầu cậu. Cảm giác hơi căng, nhưng không đau.

Khoảng năm phút sau, cảm giác "trên đỉnh đầu có sét đánh" ấy mới từ từ tiêu tán.

Tắm mình trong ánh sáng tri thức, Hứa Hoan cảm thấy cả người được nâng cấp.

Cậu thầm nghĩ: Bây giờ mình mạnh quá!

Vương Ngự Trù không thấy quả cầu ánh sáng kia, nhưng thông qua nét mặt và phản ứng của Hứa Hoan thì cũng đoán được phần nào, chỉ gật đầu như thể đã lường trước.

Chờ Hứa Hoan "tiêu hóa" xong, ông mới giải thích:

"Hôm qua sau khi ký hợp đồng thuê nhà với cháu, có một giọng nói quái dị hỏi ta có đồng ý truyền lại kỹ năng nấu ăn của mình cho cháu không. Nếu đồng ý thì từ tháng thứ hai có thể khấu trừ một phần tiền thuê nhà. Ta khi còn sống từng dạy hơn mười mấy đệ tử, sớm quen chuyện truyền nghề, nên chẳng nghĩ ngợi gì đã gật đầu. Không ngờ lại là truyền kiểu này, đúng là quá tiện!"

Nếu lúc trước có kiểu học này, ông đã không cần phải gào lên giận dữ trong ngự thiện phòng vì đám đệ tử ngốc nghếch, giết cá cũng không xong rồi.

Với bản năng của một sư phụ, Vương Ngự Trù còn nhắc nhở thêm:

"Không biết học bằng cách này có thuận tay không, nhưng đạo làm bếp vẫn phải luyện tập nhiều mới tinh thông được. Nếu chủ nhà Tiểu Hứa mà có hứng thú nấu ăn, thì có thể tùy ý dùng bếp của ta, trong bếp có gì cứ xài thoải mái."

Hứa Hoan cười:

"Được ạ! Sau này rảnh cháu sẽ luyện nấu ăn nhiều hơn."

Sau khi thoát khỏi áp lực học hành và công việc, với mục tiêu sống an nhàn, Hứa Hoan thấy mình nên nuôi dưỡng thêm nhiều sở thích cá nhân.

Những thứ trước đây chưa từng thử, thì trong tương lai, cậu đều muốn trải nghiệm.

Chẳng hạn như nấu ăn. Và cả những lĩnh vực khác nữa.

Còn chuyện hiện tại mới chỉ học được mỗi kỹ năng chọn nguyên liệu? Không sao cả.

Nhiệm vụ mỗi ngày đều có, kiểu phần thưởng "Lễ cảm ơn của XX" thế này chắc là kỹ năng mà cậu có thể học được từ các khách trọ.

Nghĩ vậy, cậu lại thấy tràn đầy động lực.

Hôm sau, Hứa Hoan hiếm khi dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt xong, dưới ánh mắt đầy mong chờ của Vương Ngự Trù, cậu cưỡi xe điện nhỏ ra chợ mua thịt heo tươi.

Còn Vương Ngự Trù thì ở lại nhà chuẩn bị mọi thứ: nhào bột, ủ bột, chuẩn bị đồ nghề cho quầy hàng… bận rộn không ngơi tay.

Chiếc xe đẩy mà Vương Ngự Trù dùng để bán hàng là do Hứa Hoan "cắn răng" thuê từ cửa hàng trò chơi với giá 99 xu trò chơi, chỉ có thời hạn một tuần, nhưng đúng là một "xe bán hàng kỳ diệu".

Không chỉ có thể tự biến đổi hình dạng theo nhu cầu, mà còn cung cấp miễn phí và không giới hạn túi đóng gói phân hủy sinh học, giúp tiết kiệm được không ít chi phí bao bì. Thậm chí còn tiết kiệm được cả chi phí mua xe ngoài đời!

Chưa hết, xe này đẩy rất nhẹ, mà đi cũng rất nhanh. Đi bộ từ nhà đến chỗ bán hàng mất tầm 15–20 phút, nhưng ngồi xe này thì chưa đầy 5 phút là tới — thời gian bán hàng thực tế tăng vọt, không sợ lãng phí thời gian trên đường.

Một già một trẻ cứ như vừa được phát đồ chơi mới, xoay quanh chiếc xe nghiên cứu đến tận khuya, mãi tới khi nhớ ra sáng mai phải dậy sớm mới chịu đi ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!