Chương 50: Hứa Đa Đa: Vui quá vui quá! ^0^

Tuy bị sốc khi phát hiện mình mập lên thật, nhưng khả năng điều chỉnh cảm xúc của Hứa Hoan thuộc dạng thượng thừa, chưa đến nửa tiếng đã bình tĩnh lại, thậm chí còn quyết định mở cửa sau cho một vị khách thuê nào đó.

Trương Nghiêm là huấn luyện viên trường quân đội đến từ thế giới tương lai giữa các vì sao, chuyên phụ trách huấn luyện tân binh mới nhập học. Trên có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu vũ trụ bằng một tay, dưới thì dạy được môn Thể thuật Cường thân cơ bản nhất của Đế quốc.

Hứa Hoan còn nhớ trong sơ yếu lý lịch của anh ta có ghi là dự định mở phòng gym. Trong lúc huấn luyện học viên giảm cân rèn thể lực, tiện thể dạy luôn Thể thuật Cường thân của Đế quốc. Sau khi thuần thục, cường thân kiện thể, đến cả các cô gái yếu ớt cũng có thể một chấp ba tên to xác không thành vấn đề.

Bây giờ đột nhiên phải đối mặt với áp lực giảm cân, Hứa Hoan động lòng không thôi.

Hơn nữa, tối qua cậu vừa rút được đạo cụ cấp vàng có tên là [Thở thôi cũng giảm được cân], chẳng phải là sinh ra dành cho huấn luyện viên Trương hay sao!

Đây đúng là số trời an bài, chọn anh ấy, nhất định phải chọn!

Cùng lúc đó, Trương Nghiêm trong bình ngọc bích vẫn chưa biết mình sắp được chọn, đang rầu rĩ ngồi co ro ở góc tường. Sau lưng là đủ kiểu khoe khoang của mấy người khác về kỹ năng sống của mình: người thì biết y thuật, người thì giỏi dưỡng sinh, còn có người mang theo cả một thế giới nhỏ, bên trong đầy thú cưng dễ thương, có thể lấy ra dưới dạng trứng để ấp và nuôi.

Còn anh ta thì sao? Ngoài một thân cơ bắp và mấy kỹ năng liều mạng, còn có cái gì nữa? Lúc viết "biết Thể thuật Cường thân của Đế quốc" vào hồ sơ cũng là run rẩy lắm rồi, sợ Hứa Hoan phát hiện ra cái gọi là Thể thuật ấy thực chất là kỹ năng cơ bản nhất mà anh có thôi.

Ai... chắc lần này cũng không tới lượt anh ra ngoài đâu.

Không biết mình sẽ là người thứ mấy được chọn nữa, thiệt là rầu quá đi.

Trên xe, Hứa Hoan nhớ tới quyết định vừa làm, không nhịn được nở nụ cười đắc thắng. Khoảnh khắc đó bị Kỷ Sâm Trạch vô tình liếc thấy, cả người liền rùng mình một cái.

Hú vía, Hoan Hoan chẳng lẽ lại đang nghĩ ra trò xấu gì nữa hả?

Hồi trước mỗi lần muốn hố ai, cậu ấy cũng cười kiểu này!

Quãng đường sau đó khá yên ổn, mọi người nói nói cười cười không bao lâu đã đến nơi. Xe còn chưa kịp chạy đến cổng, Nguyên Nhược và Hứa Tinh Nguyệt đã dán mặt vào cửa kính xe, đồng thanh "oa" lên một tiếng.

Từ xa nhìn lại, ngôi nhà nhỏ có tên "Nhà Nhỏ Ngập Nắng" tuy không quá nổi bật, kiến trúc đơn sơ mộc mạc nhưng lại khiến người ta có thiện cảm ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cứ muốn đến gần nhìn thử.

So với căn nhà, thứ thu hút hơn là dòng người ra vào tấp nập ngay trước cổng.

Người vào thì bước nhanh như bay, như thể đế giày sắp tóe lửa đến nơi, nhìn là biết nhịn đói cả mấy ngày trời, ánh mắt đều lộ rõ khao khát được ăn no.

Còn người ra thì... hoàn toàn trái ngược.

Hầu hết đều đi theo nhóm, ai cũng ôm bụng, mặt đầy vẻ thỏa mãn, có người còn quay đầu liên tục ba lần như không nỡ rời đi. Nhưng ví tiền hay dạ dày, luôn có cái nói "không" trước.

Tầng một của nhà ăn như một cái lồng hấp khổng lồ, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, mùi thơm hỗn hợp của mười mấy hai mươi món ăn quyện vào nhau, lan ra khắp nơi.

Mùi này không ngấy chút nào, ngược lại càng khiến người ta muốn đến gần hơn.

"Trời ơi, thơm quá đi mất!"

- Nguyên Nhược nhanh tay hạ cửa kính xuống, thò nửa cái đầu ra hít hà không ngừng, vừa hít vừa nói.

"Hóa ra những gì Hoan Hoan nói là thật! Tay nghề của vị Vương Ngự Trù kia đúng là đỉnh thật đấy. Bảo sao ai cũng gọi chú ấy là Ngự Trù. Chuyến này tới đây đúng là quyết định sáng suốt nhất trong năm!"

"Hỏi nhanh cái đi, hỏi chắt chắt Tiểu Đa Đa của cậu xem tới lượt chúng ta chưa?"

- Hứa Tinh Nguyệt thì khỏi bàn đến chuyện giảm cân nữa, hăng hái không kém gì Nguyên Nhược.

"Mùi này kiểu gì cũng có tác dụng k*ch th*ch vị giác, vốn chẳng đói lắm mà ngửi xong lại thấy có thể ăn cả con bò luôn rồi!"

Máy lấy số trong Ngự Thiện Phòng chỉ có thể lấy số trực tiếp tại chỗ, không có vụ quét mã QR lấy số online, càng không cho thuê người xếp hàng hộ. Nếu đến lượt mà không có mặt thì lần đầu cảnh cáo, lần hai nhắc nhở, đến lần ba thì sẽ không tiếp nữa.

Hứa Hoan đã nói trước quy tắc cho đám bạn, sau một hồi bàn bạc, họ quyết định "bắt cóc" cậu nhóc Hứa Đa Đa đang nghỉ hè ở quê đến xếp hàng hộ, còn họ thì đưa nhóc đi ăn một bữa thịnh soạn coi như trả công.

Hứa Đa Đa: Còn có chuyện tốt như vậy nữa hả!?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!