Chương 5: Vương Ngự Trù Nhiệt Tình Hiếu Khách

Ở quê – nơi tình làng nghĩa xóm đong đầy, người dân thôn Thanh Vân có những "kỹ năng mua rau" rất riêng.

Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Hứa Hoan xách giỏ đi theo sau bà nội ra khỏi nhà.

Dưới đáy giỏ đã có sẵn các loại gia vị như dầu, muối, nước tương, dấm mang từ nhà đi. Nghĩ đến chuyện trong Nhà Nhỏ Ngập Nắng còn chưa có gạo, cậu mang theo thêm một túi nhỏ.

Lượng không nhiều, nhưng đủ cho mấy người ăn một bữa.

Dọc đường đi: ghé vườn rau nhà này đi một vòng, liếc qua chuồng gà nhà nọ, được người câu cá về tặng hai con cá trắm cỏ, đi đến cổng làng thì lại được nhét thêm hai đoạn lạp xưởng treo ngoài giỏ.

Không thể từ chối nổi – đúng là không thể từ chối nổi mà.

Hứa Hoan định trả tiền, nhưng bị cả bà nội và dân làng ngăn lại.

"Ối giời, cậu khách sáo quá rồi! Toàn hàng rau trứng lặt vặt chẳng đáng bao nhiêu cả. Người trong làng với nhau, lấy tiền làm gì!"

"Đúng đấy Hoan Hoan, cháu quên hồi nhỏ có nửa tháng không ăn cơm nhà, rồi lại thêm nửa tháng dẫn bạn về nhà mình ăn cơm à? Hàng xóm với nhau, nay người này cho chút, mai mình đáp lại tí – tình cảm là thế mà ra, không cần áy náy, ghi lòng tạc dạ, sau này báo đáp là được."

Bị mọi người khuyên mãi, Hứa Hoan cũng thôi không đưa tiền nữa. Trong đầu lại bắt đầu suy tính: sau này đợi quán ăn của Vương Ngự Trù mở ra, cậu sẽ bao trọn tiệc mời cả làng ăn một bữa no say – ý tưởng này có vẻ lại thành một kế hoạch hay ho nữa rồi!

Cậu mỉm cười cảm ơn mọi người, giấu kế hoạch trong lòng, định bụng sẽ để dành làm một món quà bất ngờ sau.

Trên đường đi "hái nguyên liệu", Hứa Hoan cũng nhiệt tình giải thích với những người hỏi thăm:

"Lần này về quê cháu sẽ ở lại lâu không?"

– "Dạ… chắc tạm thời không đi nữa đâu ạ. Nhà cháu ở ven làng có mảnh đất, còn tòa nhà cũ, cháu định sửa sang lại rồi cho thuê, làm ông chủ một thời gian."

"Có ai chịu thuê à?"

"Haha, mọi người đoán sai rồi. Nhiều người muốn thuê lắm nhé, cháu đã có người thuê đầu tiên rồi. Có khi mấy hôm nữa mọi người sẽ thấy ông ấy đấy."

"Người thuê đầu tiên là ai vậy?"

– "À... là người nơi khác, khoảng năm mươi tuổi gì đó, nghe nói tổ tiên từng làm ngự trù, bản thân ông ấy cũng nấu ăn rất giỏi. Sau này sẽ mở quán ăn nữa, mọi người nhớ tới ủng hộ nha!"

Vương Ngự Trù bản gốc

- Vương Phú Quý: Hắt xì!

Chủ nhà sao còn chưa đến? Ông bắt đầu đói rồi đây này...

Sau một đêm thích nghi, Vương Ngự Trù dần khôi phục cảm giác làm người, cảm giác đói bụng và thèm ăn cũng quay lại.

Cả đêm thêm gần nửa buổi sáng chưa ăn gì, đói thật sự.

Đúng lúc đó, người mà ông đang chờ – Hứa Hoan cùng bà nội đã đến cổng Nhà Nhỏ Ngập Nắng .

Bà nội Hứa được cháu dìu bước vào sân, nhìn toà nhà còn mang vẻ hoang phế kia hồi lâu khiến Hứa Hoan hơi hồi hộp. Chẳng lẽ bà nhận ra chỗ này trông khác hẳn với ký ức của bà?

May thay, hệ thống vẫn đáng tin. Bà chỉ hơi bối rối vài giây rồi nhanh chóng chấp nhận vẻ ngoài hiện tại của ngôi nhà. Nhưng khi quay sang nói với cháu, bà vẫn không giấu được sự lo lắng:

"Hoan Hoan à, bà thấy nhà này vẫn cũ quá, liệu có thể ở được không? Hay là cháu theo bà về đi, cũng không xa lắm. Ban ngày đến đây làm, tối về nhà ngủ, có sao đâu?"

Ngôi nhà xập xệ thế này, liệu có đầy đủ tiện nghi như thời nay không? Không có điều hòa, Wi

-Fi thì thôi, chứ thiếu nước máy với toilet thì chịu không nổi!

Nhưng Hứa Hoan tin tưởng vào hệ thống, liền an ủi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!