Thật thần kỳ, bánh thịt thơm phức vừa xuất hiện lần nào dẫn đến tranh nhau lần ấy vậy mà lại có tác dụng k*ch th*ch vị giác.
Mỗi lần ăn lẩu, câu "không đủ thì gọi thêm" nói lúc đặt món trước đây vốn chỉ là khách sáo, hôm nay thì biến thành sự thật.
Hứa Hoan và đồng nghiệp chiến đấu cực kỳ hăng hái, ăn sạch toàn bộ nguyên liệu gọi ban đầu, rồi lại hăng máu gọi thêm một lượt lớn nữa.
Thịt heo, thịt bò, thịt dê, rau củ, nấm, bò viên, chả tôm, dạ dày, mề vịt, tiết vịt… Cả nồi lẩu phải châm nước thêm ba bốn lần mới coi như kết thúc cuộc chiến, ai nấy ăn đến mức bụng căng tròn như trống.
Thật sự là: "Ăn xong phải vịn tường mà đi."
"Trời ơi má ơi, có ai đỡ tôi cái coi, hôm nay làm sao vậy trời, sao tự dưng ăn khỏe thế, rõ ràng trước khi ăn lẩu còn ăn một hai miếng bánh thịt rồi mà…"
"Đúng đó, qua hôm nay chắc tôi không còn mặt mũi nhận mình là bao tử chim nữa đâu, phải là bao tử đà điểu mới đúng…"
"Thôi xong, hôm nay ăn quá đà rồi, mai kiểu gì cũng lên mấy ký cho xem."
"Ha ha, tăng ký tạm thời thì sợ gì? Cơ hội ăn uống xả láng như này cả năm mới có một lần! Nói thật nhé, đối mặt với mỹ thực mà còn nhịn được thì đâu còn là con người nữa!"
"Đúng đúng đúng! Tôi thì nhịn không nổi rồi! Nếu giờ trước mặt tôi có thêm bánh thịt, tôi vẫn nuốt được thêm vài miếng nữa đó!"
Cả nhóm ăn xong no nê, không muốn nhúc nhích, chỉ dùng miệng nói chuyện để tiêu hao chút ít năng lượng còn sót lại. Hứa Hoan sau khi ăn xong cũng lười biếng hẳn, không buồn tham gia vào cuộc tán gẫu, chỉ chầm chậm đi theo phía sau mọi người, lững thững ra khỏi cửa tiệm.
Lúc đi còn không quên mang theo vũ khí chuyển hàng– xe đẩy gấp vận chuyển hàng hóa.
Đúng lúc này, một đồng nghiệp đi trước bỗng dừng lại, trên mặt là nụ cười nhiệt tình và chân thành, nhắc lại chuyện đã hẹn từ trước:
"Hoan Hoan à, tụi mình nói rồi đó nhé! Tuần sau mấy đứa tụi mình sẽ về quê cậu chơi, nhất định sẽ ghé Ngự Thiện Phòng ăn cho thỏa bụng đó nha! Nếu cậu có thể nấu riêng cho tụi mình vài món thì còn gì bằng, haha."
Sợ Hứa Hoan bận quá mà quên mất.
"Được mà, cứ yên tâm tới đi. Hôm đó buổi tối tớ có thể giúp các cậu xếp hàng trước, khỏi lo đói bụng."
Hứa Hoan cười thầm, lời đồng nghiệp nói phải đảo ngược mới đúng, rõ ràng là cố tình đi ăn tiệm của Vương Ngự Trù, tiện thể gặp cậu chơi một chút.
Nhưng mà, dù thật tâm là gì thì cũng không sao, không khác biệt mấy.
Cả nhóm ăn no nói chuyện rôm rả, không ai chú ý rằng, vì đã quá giờ ăn một lúc nên các bàn trong tiệm gần như đã trống hết, chỉ riêng khu vực trước cửa phòng riêng họ ngồi là kín chỗ.
Mà có người rõ ràng đã ăn xong từ lâu, vẫn cố ngồi lì không chịu rời đi, có người ngồi tán chuyện vặt, có người thì cúi đầu nghịch điện thoại.
Thế nhưng, ngay khi Hứa Hoan và đồng nghiệp vừa mở cửa bước ra, những người ngồi đó bỗng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía họ, khí thế y như đang chờ họ từ trước vậy.
Người tưởng tượng phong phú có khi sẽ nghĩ có người đang mai phục chờ gây sự ấy chứ.
Tuy nhiên, một nhóm tám người chen chúc trong hành lang hẹp đã đủ tạo thành khí thế người lạ miễn tiếp, dù ai nấy đều cười tươi nhưng cũng chẳng ai dám tới gần.
Hơn nữa, nhóm Hứa Hoan mải mê tám chuyện, không hề nhận ra sự khác thường ngoài cửa.
Thế là, hai phe người cứ vậy mà lướt qua nhau.
Chờ đến khi bóng dáng Hứa Hoan biến mất khỏi quán, mới có người tiếc nuối "ối" lên một tiếng, giọng đầy hối hận:
"Trượt mất rồi! Chẳng phải chúng ta định hỏi họ xem bánh thịt thơm lừng kia làm thế nào sao? Nếu có công thức trên mạng thì càng tốt. Vậy mà vừa rồi lại không dám lên tiếng, giờ thì xong rồi, bánh tới miệng còn bay mất…"
"Khụ khụ, chẳng qua là thấy họ đông quá nên hơi ngại, rồi… nhát, không dám lên thôi."
"Còn nữa, người đông như vậy, ai mà biết được ai mới là người làm bánh. Tớ thấy cô gái tóc xoăn bồng bềnh kia khả năng cao lắm đó, nhìn kiểu rất đảm đang, chắc là biết nấu ăn."
"Tớ thì nghi ngờ cái ông tóc hơi hói kia hơn, nhìn ông ấy cũng thuộc dạng ham ăn, biết đâu là kiểu người tự tay vào bếp luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!