Thứ gì mà thơm dữ vậy? À, thì ra là đồ ăn do khách tự mang theo à, vậy thì không sao rồi.
Không sao… cái đầu ấy! QAQ!
Ngay khi mùi hương tỏa ra, đám người trong bếp đã lập tức xúm lại, vểnh tai hóng chuyện Tiểu Hồ đang nói. Đến khi biết mấy cái bánh thịt thơm nức đó là đồ khách tự làm mang theo, mà ngoài hàng không bán, họ thất vọng đến mức như thể vừa mất đi cả tương lai. Ai nấy đều thở dài sườn sượt, nếu không biết còn tưởng họ sắp bị sa thải hàng loạt ấy chứ.
Bánh thịt đã được hâm nóng xong, Tiểu Hồ không dám chần chừ thêm nữa. Chủ yếu là cô sợ mấy đồng nghiệp không nhịn được mà xông vào tranh ăn mất. Bản thân cô cũng đang gồng mình để kiềm chế cơn thèm, cố gắng kìm lại d*c v*ng muốn ăn vụng, nhanh chóng bưng đĩa rời khỏi bếp.
Chẳng ngờ, cuộc khảo nghiệm thật sự bây giờ mới bắt đầu.
Ai cũng biết, Haidilao là một nhà hàng lẩu kinh doanh cực kỳ tốt. Đến giờ ăn là nhất định sẽ kín bàn, ngoài cửa còn thường xuyên có hàng dài xếp hàng đợi chỗ.
Bữa họp mặt của Hứa Hoan và đám đồng nghiệp bắt đầu từ khoảng mười giờ rưỡi, lúc này trong quán đã chật kín người. Hầu hết khách đều mới vừa ngồi vào bàn, chọn xong nước lẩu và món ăn, đang trong giai đoạn bụng đói chờ ăn.
Nói trắng ra, ai nấy đều đang đói meo, chờ đồ ăn được dọn lên.
Trong lúc cả nhà hàng đang đói rã ruột, thì bất chợt trong không khí bốc lên một làn hương mê người, nồng đượm, đậm đà, đầy hấp dẫn khiến không ít người ngẩng đầu nhìn quanh, dáo dác tìm kiếm nguồn gốc mùi thơm.
Cuối cùng, họ nhanh chóng xác định được hướng xuất phát.
Một nữ nhân viên phục vụ của Haidilao đang bưng một chiếc đĩa sứ trắng, trong đĩa là ba chiếc bánh thịt khổng lồ chồng lên nhau.
Chiếc bánh to đến mức, dày đến mức, cao nhất còn che được nửa mặt cô nhân viên, dù nhìn từ xa cũng đủ khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Ngay lập tức có một vị khách quen gọi nhân viên phục vụ tới hỏi:
"Em ơi, món kia là gì thế? Sao anh xem menu không thấy? Thơm quá, giúp anh gọi một phần nhé!"
Anh ta thậm chí chẳng thèm hỏi giá. Trong lòng nghĩ, dù một cái bánh đó có bán ba bốn chục cũng đáng đồng tiền bát gạo. Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng biết là món này chắc chắn rất ngon.
Không chỉ có mình anh ta, chỉ trong một phút, đã có bốn năm người bắt đầu hỏi thăm về món bánh ấy, còn mở menu điện tử ra tìm kiếm điên cuồng.
Không có, không có, lật tới lật lui vẫn không thấy!
Lẽ nào… đây chính là món của thực đơn bí mật trong truyền thuyết?
Rồi càng lúc càng có nhiều người nhờ nhân viên phục vụ tìm giúp, muốn gọi bằng được món bánh thần thánh kia.
Họ nghĩ bụng: nếu hôm nay mà không được ăn thử cái bánh thịt thơm phức đó, thì đến Haidilao ăn uống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?!
Nhưng những nhân viên phục vụ bị hỏi đều mờ mịt như vừa bị tát cho tỉnh giấc. Họ vừa mới ra khỏi nhà bếp, chẳng biết gì về chuyện mới xảy ra bên trong.
Đừng nói đến khách hàng, ngay cả họ cũng nghi ngờ bản thân… Chẳng lẽ lúc đi đào tạo dạo nọ mình ngủ gật nên bỏ sót tin tức về món mới?
Mà nếu đây là món mới thật thì cũng thơm quá đi mất! Mùi bánh nướng và thịt thơm lừng như đánh thẳng vào thần kinh, khiến ai nấy đều có biểu cảm y chang khách hàng, mê mẩn, ngây ngất.
Cuối cùng cũng có người cảm thấy có gì đó sai sai từ phản ứng của nhân viên, liền chuyển mục tiêu, chạy tới chắn đường Tiểu Hồ, cô nhân viên đang bưng đĩa bánh chuẩn bị đi đến phòng riêng của nhóm Hứa Hoan.
"Chị ơi chị ơi, món chị đang bưng là món mới của quán à?"
"Nếu là khách mang theo, có thể nhờ chị hỏi giúp xem họ mua ở đâu được không? Thơm quá trời quá đất."
"Chị có thể đi chậm lại chút không, em không cầu gì khác, chỉ xin được… ngửi thêm vài hơi nữa thôi!"
Người cuối cùng vừa dứt lời, một loạt ánh nhìn liền đồng loạt quét qua anh ta — nhìn cái mặt tròn như bánh bao hấp, nhìn cái thân hình mềm oặt đầy tiềm năng… Ừm, chắc chắn là một tên "đại ăn hàng" rồi.
Nói ra mấy câu như vậy cũng không có gì lạ.
Thế là mọi người lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồ, ánh mắt rực cháy chờ đợi câu trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!