Sáng hôm sau, vừa mở điện thoại ra, Hứa Hoan đã thấy nhóm chat bốn người của họ hiển thị hơn 500+ tin nhắn, con số ấy vẫn còn đang tăng lên nhanh chóng.
Mang theo sự tò mò mãnh liệt, Hứa Hoan kéo tin nhắn lên từ đầu, đọc lại từ đầu.
Đọc một lúc, cậu bật cười thành tiếng.
Ban đầu chỉ là tiếng khúc khích nhỏ nhẹ, đến khi nhận ra trong phòng chỉ có mình mình thôi thì chẳng cần nín nữa, liền hahaha cười phá lên.
Thảm thật, quá thảm! Ba người kia mang về tổng cộng 27 chiếc bánh thịt thơm phức, mới qua một đêm mà chỉ còn lại 10 cái, miễn cưỡng mới giữ được số lượng hai chữ số.
Người thảm nhất phải kể đến Nguyên Nhược, không hiểu cậu ta xui kiểu gì, nửa đêm về nhà lại gặp cả nhà đang ngồi ở phòng khách, mang đồ ngon về lập tức bị bắt sống tại trận. Cả nhà cậu ta không để cậu kịp phản ứng đã đem tất cả bánh thịt thơm phức cho vào lò vi sóng, chia đều mỗi người một cái, ăn đến miệng đầy mùi thơm.
Để không bị rơi vào cảnh không được ăn miếng nào, Nguyên Nhược đành cắn răng lao vào chiến trường, giành được nửa cái bánh thịt.
Trước khi về nhà, cậu vốn đã ăn không ít rồi, lần này thì thật sự ăn đến mức căng bụng, liên tục k** r*n trong nhóm rằng mở mắt tới trời sáng mà vẫn chưa thấy đói, tiện thể spam biểu cảm khóc lóc, đến Mạnh Khương Nữ chắc cũng phải sợ chạy mất.
Người xếp thứ hai về độ thảm là Kỷ Sâm Trạch.
Cậu ta nói, trước khi về nhà còn nói chuyện với Đường Lâm trên xe, rằng dù có mang bánh thịt về làm bữa khuya thì Hứa Tinh Nguyệt cũng chỉ ăn được một cái, dù sao cũng đang giảm cân, từ trước đến giờ vẫn rất kiềm chế.
Kết quả là, từ tự giác đến bùng nổ, chỉ cách nhau đúng một miếng bánh thịt thơm phức.
Không hề phóng đại, vừa cắn miếng đầu tiên, Hứa Tinh Nguyệt đã bật khóc.
Cô còn chưa kịp lau nước mắt, đã ra sức cắn chặt bánh trong tay, má phồng lên nhai liên tục, nhanh chóng nuốt xuống rồi cắn tiếp miếng sau, miếng sau nữa.
"Hu hu hu, trước giờ mình sống kiểu gì thế này? Sao lại chưa từng được ăn cái bánh thịt ngon thế này chứ!"
"Không ăn được loại bánh này thì thôi đi, lại còn phải giảm cân. Đi chết đi cái giảm cân gì chứ, bà đây có béo đâu, giảm cái gì mà giảm!!"
"Kỷ Sâm Trạch, hôm nay anh keo kiệt quá rồi đấy! Mau, hâm nóng thêm cho em hai cái nữa, một cái chẳng đủ nhét kẽ răng! Anh đừng chỉ biết nhìn, không ăn tí nào à?"
Nói rồi, Hứa Tinh Nguyệt húp một hơi trà sữa, thở dài đầy mãn nguyện, đây mới là cuộc sống!
Thời gian trước bắt bản thân ăn rau sống mỗi ngày, sống như thế đúng là không có gì đáng mong đợi!
Kỷ Sâm Trạch thì ngơ ngác luôn. Đây có còn là bạn gái anh không? Người từng luôn hô hào giảm cân bằng cách nhịn ăn, thà đói ba ngày chín bữa chứ không chịu vận động một tiếng.
Hôm nay là bị ma đói nhập à? Sao lại ăn nhanh vậy?
Một thằng đàn ông thẳng tính như cậu ta, lỡ miệng nói luôn suy nghĩ ra.
Nghe vậy, động tác của Hứa Tinh Nguyệt khựng lại, ánh mắt giận dữ trừng thẳng về phía Kỷ Sâm Trạch.
Khi cậu còn tưởng cô sẽ ném nốt nửa cái bánh trong tay rồi xông đến đấm mình, thì Hứa Tinh Nguyệt lại hừ mạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, tỏ vẻ không thèm nhìn mặt.
Nhưng vẫn tranh thủ bày tỏ sự bất mãn của mình.
"Anh đừng ép em tát anh vào lúc em đang vui vẻ như vậy. Có chuyện gì đợi ăn no rồi nói!"
Ý rất rõ ràng, giờ lo ăn trước đã, đánh người yêu gì đó để sau cũng được.
Kỷ Sâm Trạch còn tưởng mình thoát nạn, ai ngờ tai họa lại chuyển lên đống bánh thịt mà cậu mang về.
Hứa Tinh Nguyệt mượn cớ bị Kỷ Sâm Trạch nói tổn thương, lấy bi thương hóa thành sức ăn, sau khi ăn hết hai cái bánh thịt nóng lần hai, lại nói vẫn chưa đủ, tiếp tục ăn thêm một cái nữa.
Đến mức Kỷ Sâm Trạch cũng phát thèm, ăn theo hai cái.
Vậy là hai người, trong một đêm, đánh bay hết sáu cái bánh thịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!