Nhà Nguyên Nhược là nơi gần khách sạn Hứa Hoan ở nhất, nên Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch quyết định đưa cậu ấy về trước.
Vì lúc ra ngoài Nguyên Nhược chỉ mang theo mỗi cái điện thoại, không xách túi xách hay balo gì, nên muốn đem một lượt cả chín cái bánh nhân thịt thơm lừng về nhà quả thật không dễ dàng chút nào.
Ấy vậy mà hai tên Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch vẫn không buông tha, tranh thủ lúc cậu chuẩn bị xuống xe còn cố gắng dụ dỗ:
"Nguyên Nhược, chín cái bánh lớn như vậy chắc cậu không xách nổi một lần đâu, hay là để lại mấy cái trong xe tớ đi, chờ khi nào ăn hết rồi lại qua lấy?"
"Đúng đó đúng đó, c** nh* người, cẩn thận kéo giãn cơ tay đấy. Nghe lời anh đi, chín cái bánh này cậu gánh không nổi đâu, để lần sau lấy cũng được mà. Hoan Hoan có nói rồi, mấy cái bánh này được đóng gói đặc biệt, dù không bỏ tủ lạnh cũng không hỏng, hâm nóng lại là ăn như mới làm luôn."
Nguyên Nhược chẳng hề tin mấy lời ba hoa chích chòe ấy, trừng mắt lườm một cái rõ to, còn khinh khỉnh "xì" một tiếng, quát lớn:
"Không đời nào! Tớ hoàn toàn có thể mang hết về, cho dù không thể thì cũng phải được! Đừng tưởng tớ không biết, chỉ cần tớ để lại một cái trên xe, lần sau đến lấy thì đảm bảo chỉ còn lại vỏ hộp, mà chưa chắc còn cả vỏ luôn ấy chứ! Tớ đã nhìn thấu tất cả rồi, mấy cái mưu mô nham hiểm này sao qua được mắt tớ!"
Nói xong, cậu chẳng thèm nghe hai người họ giữ lại nữa, tay trái kẹp bốn cái, tay phải kẹp năm cái, lúc bước xuống xe làm rơi một cái bên phải, nhưng vì xe đậu ngay trước cửa nhà nên cậu dứt khoát cúi xuống nhặt lên, lắc nhẹ vài cái rồi dùng cằm kẹp bánh vào ngực, lắc lư như vịt con mà đi vào trong nhà.
Đường Lâm: "…"
Kỷ Sâm Trạch: "…"
Bảo vệ đồ ăn tới mức đó, đúng là phục cậu luôn đấy!
"Đi thôi, tụi mình cũng về đi."
- Kỷ Sâm Trạch luyến tiếc nhìn cánh cửa nhà Nguyên Nhược lần cuối, nói với Đường Lâm.
Đường Lâm gật đầu "Ừ" một tiếng, xe lại nổ máy, hướng về nhà Kỷ Sâm Trạch.
Lúc này, điện thoại của Kỷ Sâm Trạch vang lên tiếng thông báo tin nhắn, anh cúi đầu liếc nhìn, lập tức "Ái chà" một tiếng đầy ngạc nhiên.
"Sao thế?"
"À… Tiểu Nguyệt nhắn tớ, bảo trên đường về tiện thể mua chút đồ ăn khuya cho cô ấy, còn có cả trà sữa nữa! Lão Đường, lát nữa cậu thả tớ xuống đoạn phố đi bộ gần khu tớ ở nha, để tớ qua đó xem còn món gì mua được không."
Bạn gái của Kỷ Sâm Trạch tên là Hứa Tinh Nguyệt, là bạn học cấp ba với anh, vừa thi xong đại học đã bắt đầu hẹn hò. Sau đó cả hai đều đậu đại học ở thành phố A, cuối tuần thường hẹn hò, yêu đương suốt bốn năm mà tình cảm không những không nhạt đi, ngược lại còn mặn mà hơn.
Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng chọn con đường nghề nghiệp tự do, Kỷ Sâm Trạch trở thành tác giả tiểu thuyết mạng full
-time, còn Hứa Tinh Nguyệt biến sở thích vẽ tranh của mình thành nghề chính, hiện tại là một họa sĩ minh họa chuyên nghiệp.
Hai người hiện đang sống chung, dự định cuối năm nay sẽ gặp mặt hai bên gia đình, cuối năm sau hoặc đầu năm kế tiếp sẽ kết hôn, đúng chuẩn kết hôn trẻ tiêu biểu.
Đường Lâm và mấy người bạn cùng phòng đã chứng kiến suốt quá trình họ yêu nhau, ai cũng thật lòng chúc phúc. Vì vậy khi nghe Kỷ Sâm Trạch nhờ vả, Đường Lâm chẳng nói gì thêm, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thậm chí còn tốt bụng gợi ý: "Cậu chẳng có đồ ăn khuya sẵn đó sao? Bánh nhân thịt thơm lừng của Hoan Hoan tặng ấy, đưa cái đó là được rồi, khu này cũng đâu có ai bán món giống vậy đâu. Tớ nghĩ Hứa Tinh Nguyệt nhất định sẽ thích. Còn trà sữa thì… cậu đặt ship từ giờ đi, lúc về tới là giao tới nơi, khỏi phải vòng ra ngoài nữa."
"Đúng ha, vẫn là cậu nhạy thật, lão Đường. Sao nãy giờ tớ không nghĩ ra nhỉ. Vậy thì khỏi cần rẽ, cậu cứ chở tớ thẳng về đi là được!" Nghe xong đề nghị, Kỷ Sâm Trạch vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không hề nhận ra cơn ác mộng đang rình rập phía trước, sung sướng mở app đặt ngay hai ly trà sữa cho mình và Hứa Tinh Nguyệt.
Đường Lâm thấy thế liền đùa: "Cậu nói xem, chín cái bánh nhân thịt này, qua đêm nay còn được mấy cái?"
Nghe vậy, Kỷ Sâm Trạch cười "ha ha" hai tiếng, cực kỳ tự tin đáp:
"Haiz, đúng là ban đêm Tiểu Nguyệt ăn khỏe thật, nhưng dạo này cô ấy lại đang ăn kiêng giảm cân mà. Tớ thì đã no rồi, tối nay lắm lắm cô ấy ăn hết một cái thôi, chỗ còn lại tụi tớ để dành ăn dần, ít nhất cũng phải ăn được ba bốn bữa ấy chứ!"
Cậu ta tính toán mỗi bữa một người ăn một cái bánh.
Đường nét trên mặt Đường Lâm hơi giãn ra, không nói gì nữa.
Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, nếu mọi chuyện thật sự phát triển theo đúng như kế hoạch của Kỷ Sâm Trạch thì cũng được thôi, nhưng sao cậu cứ thấy không tin nổi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!