Ngày khai trương đầu tiên của "Ngự Thiện Phòng", gần kết thúc giờ ăn sáng, những vị khách còn nấn ná trong quán đã may mắn được chứng kiến một màn thăm hỏi trưởng bối vô cùng gượng gạo.
Chỉ thấy ba Hứa xách một giỏ trái cây bên tay trái, tay phải xách thùng hạt dinh dưỡng. Mẹ Hứa thì mỗi tay ôm một thùng sữa: một thùng bổ sung canxi, một thùng tăng cường miễn dịch, bao bì trên đó in hình hai ông bà đầu tóc bạc phơ, nụ cười hiền hậu đầy từ ái.
Khách trong quán bị cặp đôi có tạo hình độc lạ này thu hút sự chú ý, thầm quan sát bọn họ mà tay vẫn không ngừng gắp ăn.
Vừa bước vào, hai ông bà thấy ngay cậu con trai Hứa Đa Đa đang siêng năng bưng bê giữa các bàn ghế, rồi đứng đực ra một chỗ cười bí ẩn không rõ lý do.
Sau đó, họ lại thấy Hứa Hoan đang ngồi cùng ba mẹ họ trò chuyện vui vẻ, không khí giữa ba người vô cùng hòa hợp.
Hứa Hoan chính là mục tiêu chính trong chuyến đi lần này, đồng thời cũng là người được nhận những món quà họ mang theo.
Phát hiện ra Hứa Hoan, hai vợ chồng không ngó ngàng gì đến cậu con trai, tiến đến chào hỏi đơn giản với Hứa Hoan rồi trao quà tận tay.
Sau đó, họ mới sững người nhận ra: Ơ… hình như mua sai đồ rồi?
"Ủa sao kỳ vậy, không phải anh nói mua loại sữa ông nội mình uống được sao?" — ba Hứa ra sức nháy mắt ra hiệu.
"Ơ… em bảo với chủ tiệm là mua cho trưởng bối trong nhà uống, chắc là giao tiếp có trục trặc."
- mẹ Hứa vẻ mặt ngây thơ vô số tội. Ai mà nghĩ được trưởng bối trong nhà lại là một thanh niên mới ngoài đôi mươi đâu chứ?
Cũng tại bà lúc đó vào tiệm vội quá, cứ thấy chủ tiệm đưa gì là nhận lấy luôn, không kiểm tra kỹ.
Hiểu rõ nguyên nhân sự cố, hai người cùng thở dài vô thanh, sau đó đồng loạt nở nụ cười lúng túng nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
Ba Hứa phản ứng nhanh, cười nói:
"Loại sữa này có thể mang cho ông bà nội ủa ông uống, bổ dưỡng lắm, tốt cho người già ạ."
Ban đầu Hứa Hoan vẫn chưa hiểu ra, trong bụng còn nghĩ: ba mẹ của Hứa Đa Đa nhiệt tình ghê, tới chơi mà còn mang quà. Không chỉ mang cho cậu, còn lo cả phần ông bà cậu nữa cơ!
Nhưng nhìn thấy nụ cười đầy lúng túng trên mặt họ, cậu liền hiểu ra: Đây đâu phải nghĩ tới ông bà mình gì đâu, rõ ràng mua nhầm quà rồi, giờ lấy ông bà mình ra gỡ gạc!
Nhưng mà nói thẳng ra cũng chẳng hay ho gì, tiếp tục khách sáo qua lại càng thêm ngại, thế là Hứa Hoan dứt khoát nhận quà, cảm ơn thành ý của họ rồi nhường ghế cho cả nhà ngồi trò chuyện.
Phần mình thì... chạy lẹ cho đỡ quê.
"Phụt!"
Đợi đến khi bóng dáng Hứa Hoan ôm một đống quà lỉnh kỉnh vội vã biến mất sau khúc cua cầu thang, trong đám khách nãy giờ yên lặng theo dõi, rốt cuộc có người nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười ấy như công tắc bật lên, tức thì cả quán vang lên đủ loại âm thanh: hì hì hả hả, khà khà khục khục, thậm chí tầng hai cũng nghe được. Hứa Hoan lập tức xấu hổ không dám quay lại.
Hu hu, cho tôi bình tĩnh lại chút đã…
"Ha ha ha, nghe nói chủ trọ của ông Vương có địa vị rất cao trong làng, không ngờ lại cao tới mức phải uống sữa dành cho người già!"
"Lúc đầu tôi còn thấy thương thay cho chủ trọ, chịu đựng cái tuổi tác không thuộc về mình. Nhưng mà, vừa nhớ tới bữa trước cậu ta ngồi nhâm nhi cháo trứng bắc thảo thịt nạc được ông Vương nấu riêng, tôi hết thương ngay, chỉ còn lại ghen tị ghen tị ghen tị!"
"Chuẩn! Làm chủ trọ của ông Vương đã ăn ngon như thế thì bị gọi ông cũng đáng! Nếu được ăn đồ ăn ngon của ông Vương mỗi ngày, bảo tôi làm cụ tổ tôi cũng đồng ý!"
Mấy chữ "cháo trứng bắc thảo" vừa vang lên, đám khách cũ lập tức đồng lòng căm phẫn, trí nhớ ùa về như sóng thần.
Họ đều là khách ruột của Vương Ngự Trù, đã sớm biết cửa tiệm sẽ mở lúc nào. Người ở xa thì dậy sớm, người gần thì căn giờ đi, sao cho tới nơi là kịp xếp hàng như mọi lần.
Như vậy, họ ăn sáng đúng giờ như mọi khi.
Ai ngờ hôm nay lại bị một đám khách mới ngoài kế hoạch vượt mặt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!