Trời sẩm tối, những vì sao lấp lánh đã điểm xuyết trên bầu trời đêm sâu thẳm, tiếng ve kêu kéo dài suốt cả ngày vẫn chưa dứt.
Bên lề đường có một tòa nhà nhỏ lẻ loi, cao khoảng ba tầng.
Một vòng hoa đầy màu sắc bao quanh sân thành hình vuông, lối đi rải đá cuội chia ra bốn hướng trong sân, một cây non yên tĩnh mọc ở góc sân.
Đó chính là Nhà Nhỏ Ngập Nắng.
Lúc này tầng một sáng đèn rực rỡ, khói bếp lượn lờ theo ống khói và cửa sổ nhỏ bay ra ngoài, xen lẫn mùi thơm lạ lùng khiến người ta ngửi thôi cũng đã cảm thấy đói đến khó chịu.
Cũng may là Nhà Nhỏ Ngập Nắng nằm độc lập bên ngoài làng, ngay cạnh đường cái, chứ nếu ở giữa khu dân cư thì e là chỉ mùi thơm thôi cũng đủ khiến cả đám trẻ con hàng xóm khóc ré lên vì thèm rồi.
"Chú ~ Vương ~, chú xong chưa, chú đang làm gì trong đó vậy? Thơm quá đi mất, cháu mới ăn no mà giờ lại thấy đói nữa rồi nè!" – Hứa Hoan kéo dài giọng, vừa nói vừa thò đầu vào bếp, trông hệt như một đứa nhỏ đang bị món ăn hấp dẫn đến nỗi không kiềm chế nổi.
Thôi thì chẳng dụ được trẻ con hàng xóm, cũng dụ được "đứa trẻ to xác" nhà mình rồi.
Vương Ngự Trù cũng không chắc tên nhóc này có đang giả bộ hay không, nhưng người lớn tuổi như ông vốn dĩ đã thích những người trẻ biết làm nũng như thế, nên cũng vui vẻ phối hợp diễn cùng cậu, liền nói vọng ra: "Không phải nói là tạm thời giữ bí mật sao! Không phải đợi lâu đâu, sắp xong rồi, mau ra ngoài chạy vài vòng đi, không thì lát nữa ăn không nổi đâu."
Không nghe được câu trả lời mình mong muốn, Hứa Hoan xị mặt xuống, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời đi vòng quanh đại sảnh.
Muốn tiêu hao thể lực đúng không? Cháu đi đi đi luôn!
Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Vương Ngự Trù lại tập trung vào nồi dầu đang sôi sùng sục.
Vẫn là cái nồi ấy, nhưng món bên trong thì không còn là bánh thịt chiên thơm phức nữa.
Trong nồi lúc này là từng miếng thịt thăn to hơn lòng bàn tay người lớn, mỏng và có thể nhìn thấy cả vân thịt, sau khi được chiên trong dầu nóng, mép miếng thịt bắt đầu cong lên tạo thành hình dáng cứng cáp, mùi thơm ngào ngạt cũng từ đó mà toả ra.
Ngay bên cạnh nồi dầu là một lò tròn to không biết từ khi nào đã được lắp vào, hẳn là kiệt tác của hệ thống trò chơi, chỉ có nó mới có thể lặng lẽ mà biến đổi gian bếp trong tích tắc như thế.
Nhìn vào trong lò tròn, trên thành lò bày đầy những miếng bánh hình chữ nhật, được hơi nóng nướng đến dậy mùi thơm nức mũi. Dù không nồng như mùi thịt, nhưng cũng mang một phong vị riêng.
Bánh nướng rất nhanh đã chín, Vương Ngự Trù lập tức gắp ra, xếp từng cái lên khay sắt. Vỏ bánh trắng ngần lấm tấm các vết cháy xém màu nâu, phủ một lớp vừng trắng dày cộm, cắn vào thì giòn tan, ăn là chỉ biết im lặng thưởng thức.
Sau khi gắp bánh ra, miếng thịt thăn trong nồi cũng vừa vặn chín tới.
Vương Ngự Trù cầm lấy đôi đũa dài, chỉ thấy cổ tay khẽ lắc một vòng phía trên nồi, đũa đã gắp hết từng miếng thịt ra, không sót cái nào.
Rồi cổ tay ông nhẹ nhàng rung một cái giữa không trung, dầu thừa trên miếng thịt nhỏ tong tong trở lại nồi mà không bắn tung toé.
Hai nguyên liệu chính đã xong, ông lại nhanh tay làm thêm một phần sốt đặc chế, dùng để phết lên bánh và thịt thăn, nhằm đưa sự kết hợp này lên đến đỉnh cao.
Hứa Hoan lại kiên nhẫn chờ thêm gần mười phút, đã đi vòng trong đại sảnh ba lượt, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa bếp "kẹt" một tiếng mở ra.
Hai mắt cậu sáng rỡ, món mới mong đợi cả tối nay, cuối cùng cũng chính thức ra mắt rồi!
"Ể?" – Nhìn thấy bánh nướng và thịt thăn trên bàn, Hứa Hoan thử hỏi
"Ờm… chú Vương, chú đang định làm bánh kẹp thịt thăn hả?"
Nếu cậu nhớ không lầm thì món này là đồ ăn mạng xã hội đang hot vài năm gần đây?
Cậu thường thấy các video ngắn quay lại cảnh mấy cô chú bán hàng ven đường, chỉ cần khách vừa mở miệng gọi phiên bản siêu cấp hoành tráng, là họ nhét đầy nhân vào chiếc bánh nhỏ đến mức cầm không nổi, rồi còn ân cần hỏi lại: "Đủ chưa con?"
Chẳng lẽ thời đại của Vương Ngự Trù đã có cách ăn này rồi? Nhưng hồi đó có nhiều gia vị đến thế không? Mấy loại thịt thăn cậu từng ăn từ nhỏ, nhất là loại đông lạnh bán sỉ cho quán ăn, toàn là thêm đầy chất phụ gia.
Đầu óc Hứa Hoan bỗng chốc rối tung lên vì hàng đống suy nghĩ.
Thế mà Vương Ngự Trù chỉ cười hì hì với cậu, rồi lôi điện thoại ra, mở một đoạn video trong mục đã lưu cho cậu xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!