Đối với những người lần đầu tiên đến mua bánh thịt thơm lừng, quá trình xếp hàng đúng là một sự giày vò.
Đặc biệt là khi mẻ bánh thịt đầu tiên vừa ra lò, có vài khách hàng mua được liền ăn ngay tại chỗ.
Hương thơm nức mũi, nước thịt nóng hổi trào ra khi cắn một miếng, dù cách xa vài mét, chỉ cần nhìn biểu cảm đê mê thỏa mãn trên gương mặt người ăn là đã đoán được chiếc bánh thịt ấy ngon đến mức nào rồi.
Là cú đập kép vào thị giác và khứu giác.
Nhìn mà khiến cho cả Điền Gia Âm và Hà Trạch Minh nuốt nước bọt liên hồi, tiếng "ực ực" không ngừng vang lên, chỉ cần lại gần chút là có thể ngửi thấy mùi thơm rồi.
"Trời ơi, bây giờ tớ mới thấy buổi mukkbang phát trực tiếp hôm qua của streamer còn kiềm chế đó, vậy mà cũng chưa thể hiện nổi một nửa độ ngon của cái bánh này!"
"Đúng là ăn tại chỗ vẫn là đỉnh nhất! Anh không thể chờ để cắn một phát hết nửa cái bánh thịt nữa rồi!"
"Quyết định chạy đến đây hôm nay đúng là quá sáng suốt! Hôm nay còn là ngày cuối cùng mà ông chủ bán ở gần bến xe đó! Anh vừa hỏi thăm xong, nếu ăn chưa đã thì tí nữa còn có thể theo ông ấy về quán "Nhà Nhỏ Ngập Nắng" để xếp hàng tiếp!"
"Thật á?! Vậy còn chờ gì nữa, tí nữa lao lên luôn!"
Hai người đang hào hứng thì bỗng vai Hà Trạch Minh bị ai đó vỗ một cái từ phía sau.
Cậu quay đầu lại, thấy một gương mặt xa lạ, hơi nghiêng đầu nghi hoặc, dùng ánh mắt hỏi người đó là ai.
Người thanh niên kia tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tính cách rất dễ gần, vừa mở miệng đã như tìm được đồng minh: "Chào hai cậu! Tôi đoán hai cậu cũng là fan của anh Tạ đúng không? Cũng xem buổi phát trực tiếp hôm qua rồi đến đây "check
-in"?"
Quả nhiên, fan của cùng một streamer đều có thuộc tính giống nhau, bị thèm ăn dụ đến cùng một chỗ.
Ba người nhận mặt xong thì bắt đầu tán chuyện rôm rả.
"Tụi mình đến coi như là muộn đó, nghe nói ông chủ mỗi buổi sáng sẽ mang theo ba mươi xửng tiểu long bao, mùi vị cũng rất đỉnh. Chỉ cần xếp trong 30 người đầu là mua được một xửng. Nếu xếp sau mà may mắn thì cũng có thể được ăn, nhưng tụi mình chắc không tới lượt rồi. Muốn ăn tiểu long bao, chỉ còn cách theo ông ấy về quán Nhà Nhỏ Ngập Nắng để xếp hàng lại thôi."
Người vừa quen tên là Hạ Thiên Ninh, rõ ràng anh ta cập nhật tin tức còn nhanh hơn cả Điền Gia Âm và Hà Trạch Minh, đến cả mấy chi tiết nhỏ nhặt cũng nắm rõ.
Cặp đôi vừa nghe, sao mà chịu nổi? Quyết định luôn là lát nữa phải kiếm cả tiểu long bao nữa.
Gì cơ? Lo ăn không hết á? Vậy thì mua gói mang đi, về nhà vẫn còn ăn tiếp được!
Cuối cùng sau một lúc ngóng trông, phần thưởng cũng đến.
Năm cái bánh trong tay nặng trịch, mới ra lò còn nóng rẫy, cả Điền Gia Âm và Hà Trạch Minh đều xuýt xoa, nóng đến nỗi đau tay mà vẫn không nỡ buông.
Cả hai đi ra khỏi đám đông xếp hàng được vài bước, rồi không kiềm chế được mà mở gói một cái bánh ra, hạnh phúc cắn một miếng thật to.
Cái bánh thịt khiến họ thèm ròng rã bao lâu, cuối cùng cũng vào đến miệng.
Cái miệng há to hết cỡ, cắn trọn lớp vỏ giòn rụm dai dai, bên trong là nhân thịt đầy đặn.
"Á nóng quá! Xì xì xì nóng muốn chết, nhưng ngon quá, không nỡ nhả ra!"
- Điền Gia Âm vừa kêu vừa nhai thật nhanh, mong gió lùa vào giảm độ nóng của nhân bánh trong miệng.
Nhai gần xong, cô nuốt một cái ực, dù đầu lưỡi hơi rát vì phỏng nhưng cũng chẳng muốn dừng lại, liền thổi thổi cái bánh rồi tiếp tục ăn miếng tiếp theo.
"Trời đất, bánh mới ra lò đúng là ngon hơn thật đấy! Nóng đến nỗi muốn nổ não cũng chẳng sao, miễn ngon là được! Bảo bối, nhớ uống vài ngụm sữa đậu nành lạnh để làm mát miệng nha!"
Hà Trạch Minh cũng không kém phần vội vàng. Nhưng trong lúc bị nóng đến nhảy dựng, cậu nhớ ra còn có sữa đậu nành lạnh, tu một hớp liền thấy linh hồn được cứu rỗi, sảng khoái không nói nên lời.
Nóng lạnh kết hợp, mãi đỉnh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!