Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời

Ba người đang trò chuyện sôi nổi, vừa kết thúc đề tài "cơm cữ", thì phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Cứ như cả thế giới bị ấn nút tắt âm vậy. Ngay sau đó, họ liền nghe thấy tiếng "phá phòng tuyến" của các thực khách khác.

"Trời ơi, mới một ngày không đến mà ông chủ đã bắt đầu bán cơm cữ rồi! Buồn quá đi mất, đau lòng muốn chết!"

"Chưa bao giờ nghĩ tới món bánh thịt thơm nức có thể liên quan tới cơm cữ. Mình cũng muốn ăn thử cơm cữ do ông chủ làm, chắc chắn ngon lắm…"

"Xin hỏi làm sao để được ăn cơm cữ của ông chủ vậy? Online chờ, gấp lắm rồi!"

"Ờm… sinh em bé ngay tại chỗ không biết còn kịp không nhỉ?"

Hứa Hoan nhìn người phụ nữ cuối cùng nói chuyện, một cái bụng tròn vo, rõ ràng là bà bầu, dáng đi nhanh nhẹn, ánh mắt háo hức khiến cậu hoảng hốt bước lên cản lại.

Chị gái à, đừng sinh con ngay tại hiện trường chứ!

Ô San San thấy rõ hành động của Hứa Hoan thì phá lên cười, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của cậu, cô chỉ vào bụng mình trấn an:

"Yên tâm đi, mới bảy tháng thôi, chưa đến lúc sinh mà."

San San là người hướng ngoại, sau khi nhập cuộc trò chuyện thì tự nhiên chia sẻ trải nghiệm mua hàng gần đây của mình.

May mắn là vào đúng ngày đầu tiên Vương Ngự Trù bày quầy, cô đã được ăn món bánh thịt thơm lừng, khẩu vị lại tốt, một người một hơi ăn liền ba cái.

Từ đó trở nên nghiện, ngày nào không ăn là thấy bứt rứt. May mà dù có bầu nhưng thân thể vẫn linh hoạt, cô còn có thể lén ra ngoài xếp hàng mua đồ ăn sáng sau lưng người nhà.

Chỉ là vận khí không tốt, hôm sau đã bị phát hiện, lại còn bị bắt quả tang tại trận, khóe miệng vẫn còn bằng chứng chưa tiêu diệt sạch.

Nhưng sức hấp dẫn của bánh thịt quá lớn, chiếc bánh còn lại bị người nhà chia nhau ăn thử, ai ngờ họ cũng mê tít, chẳng mấy do dự liền đồng ý để cô tiếp tục ăn.

Chỉ là giới hạn số lượng, mỗi ngày tối đa hai cái.

Mua cũng phải có người đi cùng, kẻo lỡ xếp hàng gặp chuyện gì thì không tốt.

Vừa hay hôm nay cô có lịch đi khám thai, kết quả rất tốt, các chỉ số từng vượt ngưỡng ở lần trước nay đã bình thường. Cộng thêm tâm trạng sau khi ăn bánh cực kỳ tốt, người nhà nửa đùa nửa thật đồng ý cho cô tiếp tục ăn.

Hôm nay San San đến cùng em gái mình là Ô Oánh Oánh. So với chị gái hoạt bát, Ô Oánh Oánh lại khá rụt rè, chỉ chào hỏi lúc đầu rồi cả buổi đứng yên bên cạnh, nghe chị mình hết lời khen ngợi món bánh.

Ơ… có nên nhắc chị rằng, người đang trò chuyện cùng chị, một người là chủ nhà của ông chủ quầy bánh, một người là anh rể của chủ nhà không?

Nói về người hiểu rõ tay nghề của ông chủ nhất, chẳng phải chính là hai người này sao?

Nhưng thấy chị vui vẻ như vậy, cô quyết định không lên tiếng, kẻo làm không khí gượng gạo.

Nghĩ vậy, cô tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, giả vờ như cây nấm, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn trạng thái chị mình, mong chị đừng vui quá mà sinh em bé thật.

Thời gian từng chút trôi qua, mùi thơm quen thuộc của bánh thịt bắt đầu lan tỏa từ khu vực bếp, chẳng mấy chốc đã nồng nàn.

Người đầu tiên

- Hứa Đa Đa sau khi mua bánh thịt, tiểu long bao và sữa đậu nành xong thì ngoan ngoãn đi chào Hứa Hoan, bảo sẽ quay lại sau rồi rời đi.

Những vị khách khác sau khi mua cũng không nấn ná, lần lượt rời khỏi.

Không phải họ không thèm thuồng món cơm cữ, mà đơn giản là nhà không có ai cần ăn nên ngại mở miệng.

Những thực khách đơn thuần làm sao ngờ được ngày hôm qua có mấy người mặt dày, sau mười phút làm nũng làm xấu, lại có thể "quá giang" được xe của Tạ Ninh mà đặt trước một phần cơm cữ.

Mặc dù nhà họ cũng chẳng có ai cần ăn thật sự.

Nhưng bồi bổ trước, hoặc thử trước để chuẩn bị cho người yêu tương lai, cũng là lý do chính đáng mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!