Chương 22: Mới mẻ, đầy nắng, đáng yêu

Đây là lần đầu tiên Tạ Ninh đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng của Hứa Hoan, những lần đặt đồ ăn trước đó đều là đặt online.

Dựa theo lời giới thiệu của Hứa Hoan về Nhà Nhỏ Ngập Nắng cùng với các "giai thoại" từng nghe qua, anh cứ nghĩ mình sẽ thấy một căn nhà cũ kỹ, cô đơn nằm ven đường, xập xệ tiêu điều.

Dù sao thì cũng tồn tại nhiều năm như vậy rồi. Hôm qua nghe Hứa Hoan nói đã sửa sang lại căn nhà đó, không chỉ tự dọn vào ở mà còn thành công tìm được một người thuê, đúng là khiến người ta bất ngờ.

Căn nhà đó cộng tuổi lại còn lớn hơn cả ba người trong gia đình bọn họ cộng lại, vậy mà vẫn còn ở được?

Nhưng điều khiến Tạ Ninh không ngờ đến, chính là anh lại thấy một căn nhà nhỏ ba tầng mới tinh, đầy nắng và đáng yêu.

Ba tầng tuy không cao nhưng khiến căn nhà trông tròn trịa chắc chắn, diện tích không lớn nhưng mỗi tầng đủ rộng để một người ở thoải mái. Hàng rào sắt vuông vức bao quanh căn nhà, chừa ra một khoảng sân khá lớn.

Sân trước vẫn chưa được quy hoạch kỹ lưỡng, giữ nguyên vẻ tự nhiên ban đầu, đất đã được xới lên, chắc là vừa rải hạt cỏ xuống, giờ đã có không ít mầm cỏ nhỏ ló đầu lên khỏi mặt đất, chen chúc nhau như một tấm thảm mỏng màu xanh nhạt.

Từ cổng vào có một con đường lát đá cuội uốn lượn chia ra làm mấy lối, lối rộng nhất dẫn thẳng tới căn nhà chính, mấy lối còn lại thì đi về những khu vực khác nhau.

Có nơi còn trống, có nơi đã trồng vài cây nhỏ mà nhìn chưa rõ là giống gì. Có thể đoán rằng các khoảng trống kia cũng đều đã có kế hoạch cả rồi.

Giấc mơ về một mái nhà lý tưởng của những người đi làm mỏi mệt lại được hiện hình ở đây.

Tạ Ninh đứng ở cổng ngó vào một hồi, tấm tắc cảm thán. Tạm không nói đến chuyện kiếm lời từ tiền cho thuê, chỉ riêng cuộc sống hiện giờ của em vợ anh thôi cũng đã là tiêu chuẩn của "cuộc sống an nhàn rồi đó".

"Ồ, sáng sớm mà đã có khách tới chờ rồi à? Nhưng cậu trông hơi lạ mặt đấy, lần đầu tới đúng không, bạn bè giới thiệu hả?"

Vương Ngự Trù không quen Tạ Ninh, nhưng ông có trí nhớ tốt và rất niềm nở, thấy có người đứng ngoài cổng nhà mình, đoán là khách được giới thiệu đến mua đồ ăn nên chủ động bắt chuyện. Chứ không thì còn biết người trẻ này định đứng đực ra đó đến bao giờ nữa.

Tạ Ninh nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thấy một người trung niên đúng chuẩn hình tượng đầu bếp đang mỉm cười nhìn mình, liền đoán ra thân phận của ông ngay. Anh vẫy tay chào hỏi rất tự nhiên: "Chào chú Vương, cháu là Tạ Ninh, anh rể của Hoan Hoan."

Vương Ngự Trù ngạc nhiên, lấy điện thoại ra nhìn giờ: mới hơn bảy giờ sáng. Nếu ông nhớ không nhầm thì hôm qua bọn họ hẹn lấy cơm là mười giờ sáng mà, cũng tức là để ăn trưa?

Đôi mắt nhỏ của ông lộ vẻ mơ màng. Anh rể của Hoan Hoan đến sớm vậy là định xem tận mắt ông nấu à?

Ừm, cũng được thôi. Tay nghề ông thật sự có, chẳng ngại bị người ta nhìn chằm chằm đâu.

Qua hành động và vẻ mặt của Vương Ngự Trù, Tạ Ninh cũng nhận ra mình tới hơi sớm, cười ngại ngùng với ông rồi mạnh dạn chữa ngượng: "Ờm… ha ha, Hoan Hoan bảo chỗ chú có bán cả bữa sáng, có tiểu long bao, sữa đậu nành, bánh thịt các kiểu, mà cháu cũng chưa ăn gì, nên tranh thủ mua ít đồ mang về ăn sáng, rồi lát nữa quay lại lấy cơm mà cháu đã đặt."

Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình bị mấy tấm hình "bánh thịt thơm lừng" trong nhóm bạn nửa đêm làm cho thèm đến mất ngủ, lúc sáng ra khỏi nhà đi mua đồ ăn thì mơ màng thế nào lại đứng trước cổng Nhà Nhỏ Ngập Nắng!

Sau khi Tạ Ninh giải thích xong thì phát hiện phía sau Vương Ngự Trù còn cả một đám đông già trẻ lớn bé, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt kiểu "anh em, tôi hiểu", "đừng giải thích, tụi tôi đều hiểu rõ hết rồi".

Những ánh mắt kia sáng rực như đèn pha, như thể nhìn xuyên qua da thịt thấy rõ khao khát trong lòng anh vậy.

Tạ Ninh: "…"

Không hiểu sao thấy ngứa ngáy cả đầu ngón chân, chỉ muốn lấy chân bới đất cho đỡ nhột.

May mà lúc đó Hứa Hoan nghe tiếng liền chạy ra đón người, phía sau còn có một cục tròn nhỏ, chính là nhóc mập mạp Hứa Đa Đa, vừa tò mò nhìn họ vừa ánh lên vẻ đắc ý trong mắt.

Tạ Ninh lại: "…"

Sao nhóc mập đó nhìn bọn họ lạ thế nhỉ? Mặt thì đầy đắc ý là sao?

Còn nữa, nơi này cũng khác xa tưởng tượng của anh về một sạp ăn sáng. Mà nghĩ lại thì đúng rồi, đầu bếp nấu ra được món súp bao tử heo hầm đậu phộng ngon như vậy, sao có thể mở một sạp ăn bình thường được?

Nghĩ đến mấy miếng bao tử hôm qua cướp được, Tạ Ninh lặng lẽ nuốt nước miếng.

Thơm thật đấy!

"Được rồi, được rồi, mọi người đừng chen chúc ở cổng nữa, mau vào đi. Ai mua bữa sáng thì xếp hàng trước, mua xong không vội đi thì vào trong ngồi nghỉ, chỗ ngồi có hạn, tới trước được trước nha!" – Hứa Hoan chủ động đảm nhận vai "tiểu nhị" gọi khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!