Chương 20: Cấp độ chủ nhà: 0→1

Lúc này, kỳ vọng của Hứa Hoan đối với hệ thống trò chơi tự vận hành này hoàn toàn này vẫn còn hơi cao.

Từ cấp 0 lên cấp 1, bảng trò chơi có thay đổi thật, nhưng chẳng được bao nhiêu, gần như bằng không.

Cậu nhận được hai món đạo cụ.

Một là phần thưởng khi lên từ cấp 0 đến cấp 1: một bộ chăn đệm mềm mại êm ái, tạm thời được cậu cất vào ba lô trò chơi, đợi trời lạnh hơn sẽ lấy ra dùng.

Cái còn lại với Hứa Hoan chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng có tác dụng lớn với ví tiền của Vương Ngự Trù, một món đạo cụ có tên: "Dành riêng cho người thuê: Máy đổi tiền thật thành tiền game".

Kèm theo đó là một tờ hướng dẫn sử dụng.

Trong đó viết rằng, khi người thuê sử dụng máy đổi tiền lần đầu tiên, sẽ tự động tạo một tài khoản, sau đó có thể thực hiện việc chuyển đổi từ tiền thật sang tiền game, theo tỷ lệ 100:1 – tức là 100 tệ thật đổi được 1 điểm tiền game.

Tiền game sau đó có thể dùng để mua sắm trong cửa hàng trò chơi, chính là cái mà Hứa Hoan có sẵn trên giao diện trò chơi.

Tiếc là người thuê không thể dùng được vòng quay may mắn, hơi uổng một chút.

Ngoài ra, chủ nhà còn được hưởng 20% tiền game mà người thuê tiêu trong cửa hàng trò chơi, gọi là "phí dịch vụ", nhưng thực tế thì giống "phí bảo kê" hơn.

Hứa Hoan xoa cằm, tự tưởng tượng bản thân là tên bá chủ ngang ngược ngoài chợ, bật ra một tràng cười quái dị đặc trưng của phản diện.

Tiền game á, tích tiểu thành đại mà!

Dưới lầu, Vương Ngự Trù vẫn chưa ngủ, ông đang nghiêm túc lên kế hoạch cho thực đơn cơm cữ mấy ngày tới. Đột nhiên ngứa mũi, ông hắt xì một cái rõ to.

"Lạ thật, có lạnh đâu mà lại hắt xì nhỉ?" – Ông lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn nhiệt độ điều hòa, rồi lại thử quạt điện, ngang bướng đến mức không chỉnh gì cả.

Ông hắt xì chắc chắn không phải vì cảm lạnh, biết đâu là có người đang nhớ tới ông thì sao.

Nói là vậy, nhưng trong lòng Vương Ngự Trù vẫn hơi chột dạ. Ông nhanh chóng xác nhận xong thực đơn rồi nằm lên giường, đắp chăn mỏng, an yên đi ngủ.

Sau khi lên cấp thành công, yêu cầu và phần thưởng để lên cấp 2 cũng hiện ra.

Lên cấp 2 cần 100 điểm kinh nghiệm chủ nhà, phần thưởng là một món đạo cụ có tên: "Bình giữ nhiệt cứu mạng".

Ngoại hình bình trông rất ra dáng cán bộ lão thành, mỗi ngày sẽ ngẫu nhiên tạo ra 1000ml đồ uống dưỡng sinh không giới hạn như: trà ngũ chỉ mao đào phục linh, trà nhân sâm thạch hộc, nước bo bo, nước dâu tằm ô mai…

Chỉ riêng danh sách trong mô tả đã có mấy chục món, còn thêm dấu ba chấm ở cuối, chứng tỏ số lượng đồ uống còn nhiều nữa.

So với mấy bình giữ nhiệt chỉ biết ngâm kỷ tử thì đúng là hàng đẳng cấp!

Nhìn món đạo cụ này, trong đầu Hứa Hoan lập tức hiện lên hình ảnh mình cầm bình giữ nhiệt, giống như ông cụ, vừa đi vừa nhâm nhi khắp nơi.

Cũng hợp với phong cách trò chơi đấy chứ.

Xử lý xong chuyện lên cấp, đúng ra Hứa Hoan nên an tâm ngủ ngon, nhưng cậu lăn qua lăn lại một lúc, mãi vẫn không có tí buồn ngủ nào.

Thậm chí bụng còn réo "ùng ục" hai cái.

Đấy, lại đói rồi còn gì. Hứa Hoan bất lực bật đèn, xuống giường tính mò đồ ăn dưới lầu.

Cậu nhớ Vương Ngự Trù có gói thêm một ít hoành thánh và bánh chẻo rồi để đông trong tủ lạnh, phòng khi đói bụng lúc nửa đêm có thể nấu ngay.

Không ngờ mới làm hồi sáng, mà nửa đêm đã đến lượt rồi.

"Bịch!"

"Sột soạt sột soạt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!