Chương 16: Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi

Nồi sữa đậu nành vừa nấu xong vẫn còn bốc khói, mùi thơm đặc trưng của đậu nành dần dần lan tỏa ra ngoài khiến người ta không kìm được mà hít nhẹ một hơi, đắm chìm trong hương thơm dịu nhẹ ấy.

Vương Ngự Trù tắt bếp, rót ra bốn ly sữa đậu nành. Hai ly để nguội tự nhiên, hai ly còn lại thì bỏ thêm vài viên đá, làm lạnh ngay tức thì.

"Hoan Hoan, cháu muốn uống ngọt, mặn hay nguyên vị?" Vương Ngự Trù cầm mấy hũ gia vị nhỏ, hăm hở chờ lựa chọn.

"Ngọt ạ! Ngọt là được rồi!" – Hứa Hoan là tín đồ trung thành của sữa đậu ngọt, nghe vậy liền vội vàng khẳng định lập trường, sợ ông đưa nhầm cho cậu ly sữa đậu mặn.

Cậu biết có người chia phe ngọt – mặn trong việc uống sữa đậu nành, nhưng không ngờ Vương Ngự Trù

- một đầu bếp chuyên nghiệp lại bao dung tới mức cả hai loại đều chuẩn bị được. Suýt nữa thì cậu đã có lần đầu tiên trong đời nếm thử sữa đậu mặn rồi.

Mà nghĩ lại thì... cũng không hẳn là không thể. Dù gì tay nghề nấu nướng của Vương Ngự Trù cũng quá đỉnh, kể cả là món sữa đậu đơn giản này, ông chắc chắn cũng làm ra hương vị khác biệt.

Nghĩ đến đây, Hứa Hoan không còn khăng khăng như ban đầu nữa. Dù sao hôm nay uống ngọt, để dành hôm khác thử loại mặn cũng được.

Trong lúc Hứa Hoan còn đang phân vân, Vương Ngự Trù đã nhanh nhẹn đưa cho cậu một ly sữa đậu nành ngọt đã được pha chế xong, ra hiệu bảo cậu nếm thử.

[Sữa đậu nành (lạnh): Món giải nhiệt mùa hè, tăng độ mát +30%, hiệu quả kéo dài 2 giờ]

[Sữa đậu nành (nóng): Ấm bụng, bổ dạ dày, uống thường xuyên giúp tăng cường thể lực, phòng và trị tiểu đường]

Hứa Hoan "wow" lên tại chỗ, cùng là sữa đậu nành nhưng nhiệt độ khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau, hơn nữa hiệu quả nào cũng khiến người ta muốn thử ngay.

Sữa đậu bình thường mà ghi những dòng này thì chắc bị coi là quảng cáo sai sự thật, nhưng sữa đậu Vương Ngự Trù nấu ra là hàng hệ thống xác nhận, đã có hiệu quả là thực sự cảm nhận được.

Đúng lúc cậu đang khát, Hứa Hoan nói lời cảm ơn rồi cầm ly lạnh uống một ngụm lớn.

Vào miệng là cảm giác mịn màng trơn tru, vị ngọt nhè nhẹ không hề gắt, kết hợp cùng mùi thơm nồng của đậu, so với ngửi thì hương vị còn đậm hơn vài phần.

Khi dòng sữa mát lạnh trôi xuống cổ họng, mang đi hết cái nóng hầm hập trong người, Hứa Hoan thoải mái nheo mắt lại, khẽ "ưm" một tiếng dễ chịu.

Sau đó cậu lại uống thêm vài ngụm nữa, dưới ánh mắt mong chờ của Vương Ngự Trù, giơ ngón cái lên tỏ vẻ khen ngợi: "Ngon tuyệt vời!"

Từ ngày gặp Vương Ngự Trù đến giờ, Hứa Hoan giơ ngón cái tới mức như thể thói quen.

"Ha ha, ngon là tốt rồi!" – Vương Ngự Trù hài lòng đáp lại. Thấy ly sữa nóng cũng đã nguội bớt, ông lại giục Hứa Hoan nếm thử.

Hứa Hoan uống một ngụm rồi nhận xét:

"Loại nóng cũng ngon lắm, nhưng mà đang hè, cháu nghĩ mang loại lạnh đi bán thì sẽ được chuộng hơn."

Uống loại vừa mới ra khỏi nồi mà không toát mồ hôi mới lạ.

Vốn dĩ dậy sớm đi làm đã đủ phiền rồi.

Vừa mới thoát khỏi địa ngục đi làm nên Hứa Hoan lại thấy đồng cảm sâu sắc.

"Ừm, cháu nói cũng đúng." – Vương Ngự Trù gật gù. "Nhưng mấy ngày nay cũng có nhiều cụ già và trẻ con tới mua đồ ăn sáng, mà hệ tiêu hóa của họ thì yếu, sáng sớm uống đồ lạnh không tốt. Thôi thì ta mang cả hai loại, cho họ chọn."

Hơn nữa, sữa lạnh và sữa nóng có công dụng khác nhau, dù không thể nói thẳng với khách, nhưng cũng nên để khách được quyền lựa chọn.

"Như vậy cũng ổn, chỉ là không biết xe bán hàng có đủ chỗ không? Mai còn phải chở theo 20 xửng bánh bao nữa cơ mà, nhét hết nổi không?" – Hứa Hoan nhìn chiếc xe bán hàng đang đậu trong sân, bắt đầu lo lắng.

Hai người cùng nhau đi kiểm tra xe và sắp xếp, cuối cùng cũng thành công nhét được hết xửng và bình đựng vào. Nhưng rõ ràng không gian xe đã bị tận dụng tối đa, muốn thêm gì nữa sẽ thành quá tải.

Vương Ngự Trù siết nắm đấm quyết tâm: "Mấy ngày tới chú phải cố gắng gấp đôi rồi!"

Buổi sáng sớm đến thị trấn bán một tiếng đồng hồ, thu hút thêm khách mới, tăng danh tiếng cho quầy ăn sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!