Chương 15: Phần thưởng: Mẹ nghĩ con chưa ăn no

Vương Ngự Trù: "Chà chà, lần này đúng là trận chiến cấp cao."

Cảm giác cứ như đang chơi game mô phỏng kinh doanh, từ level đầu tiên nhảy vọt thẳng đến level cuối. Ban đầu ông chỉ cần thong thả làm 20 chiếc bánh thịt thơm ngon là có thể vui vẻ kết thúc buổi sáng, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, đơn đặt hàng đã tăng vọt lên hơn cả trăm cái. 

Phải nói thế nào nhỉ, đau mà sướng, giờ thì hết sạch thời gian nghỉ ngơi rồi.

Khung cảnh trước mắt như thể một đội quân zombie vây quanh khiến Hứa Hoan không khỏi nghi ngờ:

"Không lẽ nguyên liệu đợt đầu mình chuẩn bị cho Vương Ngự Trù ít quá, đến 99% khách không mua được sao?"

Nếu vậy, liệu đợt nguyên liệu thứ hai  cậu chuẩn bị… có đủ không đây?

Tiền Dao lúc này đã nép sau lưng Hứa Hoan không dám ló đầu, vừa nhe răng vừa nghĩ:

"Nếu để đám người ngoài kia biết mình một mình mua tới 20 cái bánh, chẳng phải sẽ bị xé x.á. c sao?"

Thế nhưng nụ cười trên mặt anh lại còn khó kiềm hơn cả súng AK, đi theo ông chủ đúng là quá lời!

Một lúc sau, bánh của Tiền Dao cũng được làm xong, hai túi to đầy ắp, nặng trĩu trên tay. Anh thanh toán xong, dưới ánh mắt u oán của cả đám người bên ngoài, lập tức chuồn lẹ.

"Ông chủ, anh Hứa, em đi trước nhé. Sau này có dịp sẽ dẫn bạn tới chơi tiếp!"

Anh ta cảm thấy 20 cái bánh mình ăn không đủ, hơn nữa về còn phải chia cho người thân bạn bè nữa chứ!

Hứa Hoan nghe được gọi là "anh Hứa" thì: "…"

"Khoan đã, trong mắt Tiền Dao hình tượng của mình là gì ấy nhỉ?!"

Vương Ngự Trù lại tiếp tục đứng bếp thêm hơn hai tiếng nữa, đến khi làm xong đơn hàng cuối cùng thì đợt nguyên liệu thứ hai Hứa Hoan chuẩn bị cũng gần cạn rồi.

"Xong xong, hôm nay bán tới đây thôi. Ai muốn ăn tiếp thì mai sáng ra thị trấn đợi tôi nhé."

"Ơ, gì chứ? Hết sớm vậy? Cháu còn muốn gọi mấy đứa bạn đến mua nữa cơ, toàn mấy đứa mê ăn!" – cậu học sinh tên Văn Tử Diệp tiếc rẻ, thấy Vương Ngự Trù bắt đầu dọn bếp thì đành gửi tin cho bạn bảo đừng đến nữa.

"Hừ, ăn uống không tích cực là tư tưởng có vấn đề. Không kịp ăn bánh thịt ngon thế này thì cũng đáng đời mấy đứa nó."

Văn Tử Diệp còn nhỏ tuổi, chắc mới học cấp ba – cái tuổi ăn bao nhiêu cũng không đủ, vừa thấy có đồ ăn ngon liền không chần chừ chạy đi mua liền.

Trong lúc xếp hàng, cậu còn tốt bụng thông báo cho bạn bè, vừa chụp ảnh vừa quay video, khó khăn lắm mới thuyết phục được tụi nó đến thì lại hết bánh.

"Tiếc quá đi mất…"

"Haha, không sớm đâu, giờ đã trưa rồi." – Vương Ngự Trù cười hiền giải thích. "Bận từ sáng tới giờ, ông cũng đói rồi, phải lo bữa trưa cho ông với bạn thuê nhà nữa."

Ông còn chỉ tay về phía Hứa Hoan đang ngồi chơi điện thoại chờ cơm bên cạnh.

Văn Tử Diệp nhanh chóng bắt được trọng điểm, ngạc nhiên hỏi:

"Cái gì? Ông còn phải nấu ăn cho chủ nhà á? Chỉ bữa trưa nay thôi hay là ngày nào cũng nấu vậy?"

"Trời đất, đúng là người thuê lý tưởng!"

Nếu cậu mà có người thuê như thế, vừa trả tiền thuê, vừa nấu cơm mỗi ngày, thì chắc đã trở thành người vui vẻ nhất thế giới mất rồi!

"Tất nhiên là ngày nào cũng nấu chứ, tiện tay thôi mà." – Vương Ngự Trù nói, giọng không giấu được chút tự hào.

"Nếu ông không có ưu thế bao cơm ba bữa cộng trà chiều thì chưa chắc đã thuê được tầng trệt ở đây đâu! Đúng là có tay nghề nấu ăn là có thiên hạ trong tay, hahaha~"

Mấy người bạn tội nghiệp của ông, giờ chắc vẫn còn ngồi trong phòng chờ đến mòn mỏi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!