*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần như ngay sau khi Vương Ngự Trù vừa dứt lời, người đầu tiên trong hàng – Dương Trúc Văn – liền lên tiếng:
"Ông chủ, tôi lấy mười cái bánh, một trăm đồng đúng không? Tôi quét mã chuyển tiền luôn nhé!"
Lâm Mộng Tĩnh và đồng nghiệp của cô cũng không chịu thua. Một người như hôm qua, gọi năm cái bánh chỉ để ăn một mình, người còn lại thì chơi lớn, gọi luôn hai mươi cái coi như mua tập thể.
Nghĩ đến mấy cái miệng đói rã bên công ty, đồng nghiệp của Lâm Mộng Tĩnh nở một nụ cười khó hiểu, đầy thỏa mãn vì sắp "cứu đói" thành công.
Vương Ngự Trù đang định theo phản xạ gật đầu sau khi nghe ba người đầu tiên gọi món, thì những người xếp sau bắt đầu sốt ruột. Mới có ba người mà đã mua từng ấy bánh, đến lượt họ thì còn gì nữa?
Tiếng phản đối vang lên, thậm chí còn lớn hơn cả khi nãy.
"Ông chủ đừng vội đồng ý chứ, ba người này mà mua kiểu này, những người xếp sau còn lại gì mà ăn?"
"Đúng đó, tụi tôi đều dậy sớm để tới đây xếp hàng đó! Không ăn được thì nguyên ngày coi như tiêu tan năng lượng!"
"Trời ơi, phía trước là mấy đại thần dạ dày gì vậy chứ? Hai mươi cái bánh là tính ăn cả tuần à? Biết mùi vị thơm nức này lại hot như vậy, tôi đã đến sớm hơn rồi… giờ thì… aizzz…"
"Huhu, tôi xếp hàng lâu vậy rồi, chẳng lẽ không mua được cái nào sao?"
"Ông chủ, làm ơn cho tôi cơ hội, tôi nhất định phải ăn được mà QAQ!"
Ừm… người thì nhiều, bánh thì ít, đúng là một vấn đề.
Vương Ngự Trù do dự ba giây rồi quyết định điều chỉnh chiến lược bán hàng.
"Ba vị khách này, mọi người cũng thấy hàng dài phía sau rồi đấy, để ai cũng có cơ hội mua, tạm thời mỗi người chỉ được mua tối đa năm cái bánh, mong mọi người thông cảm."
Một người năm cái bánh thật ra cũng đủ, nhưng khổ cái là… ai nấy đều muốn mua giúp người khác nữa.
Dương Trúc Văn và đồng nghiệp của Lâm Mộng Tĩnh nghe xong cảm giác như trời sắp sập xuống, nhưng nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của đám đông phía sau, họ đành ngậm ngùi chấp nhận, mỗi người mua năm cái bánh thịt.
Người thứ ba trong hàng, Lâm Mộng Tĩnh thì thấy mừng rơn. May mà cô đủ tham ăn, tự mình đi xếp hàng, nếu không giờ lại phải chia bánh với đám đồng nghiệp rồi.
Cô đã quyết, vừa nhận bánh là phải vừa đi vừa ăn, tranh thủ xử lý ba cái trước khi tới công ty!
Không thì đến nơi, chưa chắc đã giữ được cái nào trong tay.
Lâm Mộng Tĩnh vỗ vai đồng nghiệp, hào phóng nói:
"Tớ không chia bánh của cậu đâu, tới công ty các cậu tự chia nhau đi."
Trời thương, gần mười người mà chỉ có năm cái bánh, đến lúc đó thể nào cũng là một trận chiến tranh cướp bánh long trời lở đất.
Đồng nghiệp quay lại nhìn cô, vẻ mặt như muốn hỏi: "Cậu còn là người không vậy?", nhưng chẳng còn thời gian phản bác, chỉ biết cúi đầu gõ lia lịa trên điện thoại, báo tin dữ này cho các đồng nghiệp khác.
Mà mấy người đó giờ có chạy qua cũng chẳng kịp nữa, chuyện đã rồi, đành kiếm cái gì khác ăn đỡ bụng thôi! Một người nửa cái bánh, còn chẳng đủ nhét kẽ răng, haiz...
Dương Trúc Văn cũng chau mày khổ sở. Ông chủ của anh bảo anh mua giúp năm cái bánh, còn đưa cả 50 tệ "phí công", vậy mà giờ bị giới hạn số lượng, chính mình không có phần nào hết?
Trời ạ, xui đến mức này luôn á!
Không cam tâm ra về trắng tay, khi đang đợi bánh chiên xong, Dương Trúc Văn đánh liều gọi điện cho sếp, ấp úng giải thích tình hình. Sau một hồi mặt dày gấp mười lần bình thường, cuối cùng cũng được sếp chia lại cho hai cái bánh, coi như không uổng công sức.
Khi mọi chuyện ổn thỏa, năm cái bánh thịt thơm nức của Dương Trúc Văn cũng ra lò.
"Cảm ơn ông chủ, tiền tôi chuyển rồi nhé!" – Dương Trúc Văn nhận túi bánh từ tay Vương Ngự Trù, vui vẻ chuẩn bị rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!