Chương 11: Đa Đa thật là một đứa trẻ ngoan

Buổi chiều, Hứa Đa Đa mang theo chiếc bánh thịt thơm nức cuối cùng còn sót lại đến nhà bạn học Thư Hằng Nhất chơi.

Hai người là bạn ngồi trước sau trên lớp, ông bà nội lại ở hai thôn sát nhau, tình cảm đương nhiên thân thiết, thường xuyên chơi cùng nhau, đồ ăn ngon cũng không tiếc chia sẻ.

Hứa Đa Đa nghĩ, bánh thịt thơm nức ngon như vậy, cả thị trấn này chỉ có một hàng bán, chắc chắn Thư Hằng Nhất chưa được ăn đâu, nhất định phải cho cậu ấy mở rộng tầm mắt!

Mà bên kia, Thư Hằng Nhất cũng đang chờ Hứa Đa Đa đến nhà.

Hôm nay hai đứa đã hẹn sẽ cùng làm bài tập hè tại nhà cậu, Thư Hằng Nhất liền nhờ ông bà chuẩn bị đủ thứ đồ ngon, hoa quả, nước ngọt, cánh gà nướng kiểu Orleans, còn có cả bánh trứng nướng nữa!

Cậu nghĩ bụng, từng này đồ ngon chắc chắn sẽ khiến Hứa Đa Đa

- con ma đói đó vui như điên cho xem, hehe~

Dưới cái nắng chang chang, Hứa Đa Đa rảo bước hơn hai mươi phút cuối cùng cũng đến được trước cửa nhà bạn. Hai người gặp nhau rồi cùng đi vào phòng khách.

"Cậu đến muộn quá đấy! Gà nướng với bánh trứng sắp nguội hết rồi! Mau ăn thôi!"

- Thư Hằng Nhất hào hứng khoe đồ ăn mình chuẩn bị.

"Oa, toàn là mấy món tớ thích!" Hứa Đa Đa vui vẻ đáp, sau đó đưa chiếc túi nhóc mang theo cho Thư Hằng Nhất: "Tớ cũng mang cho cậu đồ ngon nè, bánh thịt thơm nức mua ở thị trấn đó, siêu ngon luôn! Sáng nay tớ ăn hết ba cái liền~"

Thư Hằng Nhất không kịp đề phòng nhận lấy túi, cúi đầu nhìn vào thì kinh ngạc: "Bánh to thật đấy, tớ ăn một cái chắc là no luôn rồi, cậu ăn nổi ba cái á? Tớ không tin!"

Lúc nhóc nói vậy, hương thơm từ trong túi đã từ từ lan ra, mùi thịt thơm lừng khiến Thư Hằng Nhất không nhịn được hít hít mũi, thầm nghĩ: cái bánh này có vẻ ngon thiệt, chắc cũng đáng giá lắm.

Bị nghi ngờ là không ăn nổi thì cũng chẳng sao, Hứa Đa Đa chẳng tức giận tí nào, ngược lại còn càng mong chờ cảnh tượng quay xe của bạn hơn.

Cậu nở nụ cười thần bí, nói đầy tự tin: "Có ăn nổi hay không, cậu cứ ăn thử sẽ biết."

Thế là Thư Hằng Nhất bị khơi gợi hứng thú, dọn sẵn đống đồ ăn mời Hứa Đa Đa tự chọn, còn mình thì lấy chiếc bánh thịt vẫn còn hơi ấm ra, cắn thử một miếng từ mép ngoài.

Miếng cắn không lớn, nhưng vừa đủ để nhóc nếm được vỏ bánh giòn rụm dai dai, và cả phần nhân bên trong ngọt đậm vị thịt.

Nhóc "ưm" một tiếng, ngay lập tức nhai lấy nhai để, giữa chừng còn giơ ngón cái với Hứa Đa Đa, rồi hoàn toàn đắm chìm vào thế giới mỹ thực.

Hứa Đa Đa nở nụ cười "biết ngay mà", đúng như nhóc dự đoán: chẳng ai có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của bánh thịt thơm nức cả!

Thấy bạn ăn ngon lành, nhóc cũng thấy thèm, bèn với tay lấy đồ ăn Thư Hằng Nhất chuẩn bị.

Kết quả... Cánh gà nướng có mùi tanh. Bánh trứng nướng thì vỏ ỉu xìu. Trái cây và nước ngọt thì bình thường.

Mấy tình huống thế này trước giờ chưa từng xảy ra, chắc chắn là do sáng nay ăn ba cái bánh thịt rồi mới bị như vậy.

Kết luận rút ra: không có so sánh thì không có đau thương, bánh thịt thơm nức yyds (mãi đỉnh)!

Hứa Đa Đa bất giác có chút emo, buồn bã sờ cái bụng tròn vo của mình, chẳng lẽ vì chiếc bánh yêu thích, nhóc sẽ phải từ bỏ cả khu rừng mỹ thực còn lại?

Nhưng không bỏ thì biết làm sao, nhóc đã là người từng nếm trải "đại thế giới" rồi. Những món ăn bình thường, chỉ như cặn bã ngay sau khi so sánh.

Dù buồn bực, nhưng Hứa Đa Đa từ nhỏ đã được dạy phải quý trọng đồ ăn, những món đã ăn dở đều được nhóc cố gắng ăn hết, dù tốc độ chậm hơn hẳn khiến Thư Hằng Nhất cũng nhận ra.

"Sao cậu không ăn nữa? Ăn ba cái bánh no tới giờ à?"

"Cậu không hiểu đâu." Hứa Đa Đa nhìn bạn đầy u oán, chỉ vào nửa chiếc bánh thịt còn lại, tiếp lời: "Cậu ăn hết cái này rồi thử mấy món khác sẽ hiểu."

Thư Hằng Nhất nghe thì bán tín bán nghi, nhưng ánh nhìn với nửa cái bánh trong tay lập tức trở nên trân quý.

Một lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, nhóc đột nhiên chạy đi tìm bà nội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!