Lý Căn phì, Hoàng Đan vô thức cũng phì theo.
Sau khi phì xong, Hoàng Đan che miệng lại, đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, hai chân mềm nhũn, mặt đất dưới chân cũng xoay tròn.
Lý Căn đúng lúc xách thanh niên sắp nằm liệt xuống đất lên.
Mặt thanh niên xanh trắng, hai lông mày nhíu lại, mắt cũng nhắm chặt, trên lông mi vươn vài giọt nước mắt, đôi môi dính máu run rẩy.
Lý Căn nhớ đến bụi hoa dại dưới chân tường, hoa đỏ và hoa trắng cứ đan xen vào nhau, lúc bình thường nở rộ lên tông rất đẹp, nhưng sau khi sương tan thì chết, rất yếu ớt.
Hắn nhìn nhìn bỗng chốc ngẩn ngơ.
Lúc ý thức được điều này, Lý Căn như bị thứ gì đó đâm cho một cái, lập tức đẩy thanh niên ra, thấy cậu lảo đảo về phía sau, lại vươn tay đỡ lấy.
"…… Không phải chỉ rách miệng tí xíu thôi sao? Chịu đựng chút là hết."
Hoàng Đan nhăn mặt, nước mắt vươn trên lông mi theo hàng chảy xuống, mẹ nó, thật đau.
Lý Căn nhìn thanh niên rơi lệ, một lần là diễn, hai lần cũng là diễn, nhưng lần thứ ba thì chắc không phải.
Hắn khẽ mấp máy môi, "Tật xấu này của cậu thật là……
"Đòi mạng mà. Radio chuyển bài hát khác, hát về ngày mai, về hy vọng, về cuộc sống rực rỡ. Con bò vàng bị thất tình muốn đi ra bờ sông tắm rửa, nó cần phải dùng nước lạnh làm cho mình bình tĩnh một chút, mặc kệ hai người ở trên bờ. Hoàng Đan ngừng khóc thút thít, cậu duỗi tay lau mặt, hé môi cho Lý Căn xem. Lý Căn ngạc nhiên,"Làm gì thế?"
Thanh âm Hoàng Đan vẫn đầy giọng mũi, run run, "Anh ơi, anh nhìn giúp em xem, có phải môi em rách rồi hay không?
"Lý Căn cúi đầu nhìn, đập vào mắt chính là một cái đầu lưỡi màu hồng phấn của thanh niên, trên đầu lưỡi có một chút máu, chắc là từ môi dính vào. Trên môi thanh niên có một chỗ bị rách, chảy máu ra, đỏ tươi. Hầu kết trượt trượt, Lý Căn tức giận nói,"Anh đây cũng bị rách vậy?"
Hắn đẩy tay thanh niên đang bám trên cánh tay mình ra, quay đầu đi hừ lạnh, "Chỉ có mình cậu là yêu kiều quý giá!"
Hoàng Đan không muốn nói chuyện, chắc chắn miệng có máu bầm, cảm giác đau vẫn chưa chịu giảm.
Cậu ngồi lên đám cỏ heo, chôn mặt vào đầu gối, lưng cong tạo ra độ cung khó chịu.
Nhịn một chút sẽ hết, không ai giúp được, cũng không ai hiểu được cậu.
Đầu lưỡi Lý Căn đảo qua vách thịt trong khoang miệng, nuốt ngụm nước bọt trộn lẫn với vị rỉ sắt xuống, nhắc nhở bản thân mình đã đụng vào môi thanh niên.
Hắn đá văng giỏ tre trên mặt đất, nhìn con bò, nhìn cỏ heo, lại nhìn thanh niên trên đám cỏ heo, cất bước rời đi.
Một lát sau, Lý Căn trở về, trong tay cầm cây thảo dược mềm đã trường hành, trên thân vẫn còn nhỏ nước.
"Nhai cái này đi, tốt cho miệng vết thương."
Hoàng Đan nâng mặt lên khỏi đầu gối, "Em không nhai đâu, đau lắm.
"Lúc nhai răng sẽ ma xát vào miệng vết thương, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi. Lý Căn trừng mắt,"Chẳng lẽ cậu còn chờ anh nhai đút cho cậu nữa hả?
"Hoàng Đan nhăn mày, cậu giật một cái lá bỏ vào miệng, trực tiếp nuốt xuống. Lý Căn như nhìn thấy nhi đồng bị thiểu năng trí tuệ,"Tật xấu này của cậu về sau sao cưới vợ được đây, hay vợ cậu còn phải bận rộn chăm cậu, thương cậu?"
Hoàng Đan tiếp tục bứt lá cây, "Em không lấy vợ."
Lý Căn cười nhạo, "Phải không? Anh đây nghe người ta nói cậu đi làm việc ở bên ngoài vì một cô gái mà đánh nhau nữa cơ mà."
Miệng vết thương phát đau, Hoàng Đan "shhh" một tiếng, trán toát mồ hôi lạnh, "Cho nên em mới quyết định không lấy."
Cậu rũ mí mắt xuống, "Người ta đâu có yêu em."
Lý Căn tấm tắc, "Thật đáng thương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!