Hoàng Đan chạy đến cửa, thân thể còn chưa đứng vững thì đã nhìn thấy sáu bảy người đến trước cửa phòng của Triệu Phúc Tường, người cao lớn dẫn đầu trực tiếp đạp cửa xông vào.
Cửa phòng bị đá văng, vách tường ván gỗ phát ra một tiếng vang soàn soạt rất lớn.
Chó đen ở ban công lớn uông uông sủa to.
Trần Thanh Thanh và Vương Hải trong phòng thứ nhất xông ra, hai vợ chồng bọn họ đều đầy mặt hoảng sợ.
Hoàng Đan chú ý trong nháy mắt đó, vẻ mặt của chị Trương và Lý Ái Quốc cũng đều giống như không biết chuyện gì xảy ra.
Cậu nhíu mi tâm, kẻ nhìn lén không phải ở trong những người này sao?
Còn ai không đi ra?
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, là A Ngọc, động tĩnh lớn như vậy cô ấy lại không đi ra.
Không được, hiện tại cậu không có cách nào bình ổn tinh thần để suy nghĩ cả.
Tầm mắt Hoàng Đan quét về phía cách vách, vì sao cảnh sát lại bắt Triệu Phúc Tường?
Chẳng lẽ nguyên nhân là đi tìm cô gái sao?
Không thể nào, ở xã hội hiện tại, hiện tượng tìm cô gái đã gần như rất phổ biến, nếu chỉ vì lý do này mà bắt người thì không chỉ riêng cư xá này mà rất nhiều người cũng có thể sẽ gặp họa.
Hơn nữa, nếu vì chuyện đó, đến một hai cảnh sát là đủ rồi, không cần phải đến sáu bảy người bày trận thế lớn như vậy.
sau lưng áo đột nhiên bị kéo, Hoàng Đan quay đầu nhìn thấy Giang Hoài, hắn đang dùng ánh mắt uất ức xen lẫn phẫn nộ nhìn cậu.
Hoàng Đan nhớ lúc mình chạy đã đẩy người ta xuống đất, khi đang trong quá trình suy nghĩ bản thân bị đối phương ngắt một cái, cậu cảm thấy ngực đau, suy nghĩ cũng vì vậy mà bị cảm giác đau đớn quấy nhiễu.
Giang Hoài đem dép lê ném dưới đất, đè thấp giọng:"
Chạy lung tung cái gì, dép cũng không mang."
Hoàng Đan vỗ vỗ bụi lòng bàn chân rồi mang dép lại:"Cảnh sát đến."
Giang Hoài dựa lưng vào khung cửa, chân dài từ từ chồng cùng một chỗ:"Cũng không phải tìm em, em kích động cái gì chứ?"
Hoàng Đan nhỏ giọng hỏi câu:"
Anh có biết cái gì không?"
Giang Hoài nhếch môi cười, trong mắt hắn có ánh sáng, cất giấu vài phần vui vẻ:"Miên man suy nghĩ cái gì đâu, đừng tưởng người đàn ông của em cái gì cũng làm được."
Hoàng Đan:"……"
Tiếng chửi rủa từ trong phòng Triệu Phúc Tường truyền ra:"DKM, các người là ai, muốn làm gì?"
Theo sau là tiếng vụn vặt đánh nhau hỗn loạn xen lẫn tiếng la thảm thiết Triệu Phúc Tường, rất nhanh sau đó chỉ còn tiếng mắng chửi tràn ngập khủng hoảng xen lẫn nôn nóng và tuyệt vọng của ông chú.
Triệu Phúc Tường theo sau mấy người kia đi ra, mặt mũi ông chú bầm dập, bị một người trong đó áp tải, hai tay bị bẻ lại mang còng tay ở sau lưng.
Có khả năng lúc đánh nhau Triệu Phúc Tường có ý đồ muốn chạy trốn, không cẩn thận làm ngã thùng mì tôm đang ăn dở, làm cặn mỳ tôm rơi xuống một đầu, hiện ra vẻ rất chật vật.
Lý Ái Quốc vội vàng tiến lên hỏi thăm:"
Mấy vị tiểu ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người cao lớn đưa thẻ cảnh sát ra:"Cảnh sát phá án.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!