Hoàng Đan cách một lát thì nhìn di động một lần.
Bình thường chớp mắt thời gian trôi qua rất nhanh, giờ phút này, một phút một giây trôi qua càng lúc càng chậm hơn.
Trên người Hoàng Đan toàn là mồ hôi, có gió thổi vào từ ngoài ban công, mang theo từng tia lạnh lẽo của đêm khuya chui thẳng vào bên trong lỗ chân lông, cậu bất giác rùng mình một cái.
Còn bốn mươi phút nữa A Ngọc dậy.
Hoàng Đan nằm không thoải mái, cậu xuống giường đi đến chỗ ban công, bên ngoài chỉ có một chút ánh trăng mỏng manh, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Trước mắt có một mảnh màu trắng, Hoàng Đan lui về phía sau một bước, thấy rõ màu trắng đó là một cái túi nilon từ ban công lớn thổi qua đây bay xuống đến bên chân, cậu nuốt nuốt nước miếng, tới gần mép ban công, thò cổ nhìn ban công lớn ở bên cạnh.
Chó đâu rồi?
Nửa người Hoàng Đan trên nghiêng về phía trước, chống tay lên vách tường lạnh lẽo nhưng vẫn không nhìn thấy còn chó, cậu không tìm thấy vật nhỏ nào trên mặt đất vì vậy mới đi vào phòng lấy một cái nắp bình trà xanh ra.
Khi nắp bình rời khỏi ngón tay Hoàng Đan, nó từ ban công nhỏ bay đến ban công lớn lăn lộn mấy vòng ở trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nếu con chó ngủ ở trong ổ của nó thì khi nghe tiếng động này, nó sẽ tỉnh dậy.
Hiện tại có phải đã đủ để xác định con chó không ở ban công không?
Hoàng Đan nhíu mi, khi cậu đóng cửa ban công vẫn còn nhìn thấy con chó đang nằm trên tấm ván gỗ, lắc lư cái đầu gặm khúc xương bự, sao bây giờ lại không có ở đây?
Lý Ái Quốc dắt chó về phòng sao?
Chuyện khi nào vậy?
Hoàng Đan lại rùng mình một cái, cậu cầm tay nắm cửa ban công, đóng cửa lại.
Khi cánh cửa đóng lại đã ngăn chặn cơn gió nhẹ lạnh lẽo ở bên ngoài nên trong phòng liền nóng lên.
Hoàng Đan cầm cốc thủy tinh lên, uống một hơi mấy ngụm nước lạnh, cậu chậm rãi tỉnh táo lại, đem toàn bộ tất cả từng chuyện liên quan đẩy ra trước mắt mình.
Một lát sau, vẻ mặt Hoàng Đan quái dị:"
Hệ thống tiên sinh, tôi có một suy đoán lớn gan."
Hệ thống:"Hoàng tiên sinh ngài nói."
Hoàng Đan nói:"Có lẽ người không phải từ bên ngoài vào mà vẫn luôn ở trong phòng này.
"Trước khi xảy ra thì người ẩn nắp ở đâu đó trong phòng, chờ cậu ngủ rồi chạy ra rình lén, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Khi suy đoán này sinh ra thì đã cắm rễ ngay ở trong đầu của Hoàng Đan Hệ thống:"Tại hạ cảm giác, khả năng này không phải là không có."
Hoàng Đan buông ly nước xuống, cậu nhìn quét xung quanh phòng, mỗi đồ vật dụng cụ trong nhà điều ở nguyên vị trí ban đầu, phủ đầy dấu vết đã qua sử dụng của người thuê.
Rất bình thường.
Không tìm ra một chút sơ hở nào.
Thời điểm Hoàng Đan tan tầm trở về không lập tức vào cửa, mắt nhìn lòng lưu giữ lại, đầu tiên cậu nhìn phòng một lần sau đó kiểm tra qua tủ quần áo rồi kéo hai bên ngăn kéo ra, không gian bên trong không lớn nên không thể chứa được người.
Gầm giường sao?
Hoàng Đan đã đem nồi nia xoong chảo và những thứ không cần dùng khác nhau của nguyên chủ nhồi hết vào dưới trong gầm giường rồi.
Chẳng lẽ cậu đoán sai?
Hoàng Đan quét tầm mắt, không buông tha bất cứ một góc nào trong phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!