Giang Hoài ngồi xổm trên mặt đất không dậy nổi.
Hoàng Đan để ý thấy người đàn ông đang run lên không ngừng, trên mặt chảy mồ hôi đầm đìa, tình trạng rất không tốt.
Thoạt nhìn giống như mới bị dọa sợ hãi.
Vừa rồi thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông nên khiến cho người qua đường vây lại xem, bây giờ người đến đây càng nhiều thêm một chút.
Bóng đêm phủ xuống, bên đường Nghê Hồng sáng lên, không khí khô nóng đến kịch liệt.
Mồ hôi trán của Giang Hoài đang chảy xuống từng giọt làm ướt hết lớp bụi trên mặt, bên trong thế giới của hắn như đang đổ mưa gió lớn thổi rất mạnh.
Hoàng Đan nói:"
Muốn tôi đỡ anh qua tiệm miếng phổi vợ chồng ngồi một lát không?"
Cậu đưa một bàn tay qua muốn kéo người đàn ông ngồi dưới đất lên nhưng lại bị một sức mạnh vung ra.
Không phòng bị nên thân thể Hoàng Đan bị sức mạnh đó làm nghiêng đi vài phần, khuỷu tay đụng vào cột đèn đường, thần kinh đau đớn bỗng chốc bị kéo căng đến tận cùng, trong nháy mắt liền khóc.
Dưới màn đêm, tầm mắt không sáng nên người qua đường chỉ nhìn thấy thêm một người trẻ tuổi ngồi xổm xuống, vẫn chưa nhìn thấy trên mặt cậu còn có nước mắt.
Có tiếng đè nén nghẹn ngào ở giữa tiếng động cơ trong ô tô, Giang Hoài nâng nâng mi mắt ướt mồ hôi, phát hiện thanh niên đang nức nở, khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, làm cái gì vậy?
Lại diễn à?
Tiếng Giang Hoài khàn thở:"Nhóc con, đang ở trên đường cái, cậu không biết xấu hổ nhưng tôi không muốn mất mặt đâu."
Hoàng Đan đem kính mắt tháo xuống, nước mắt khống chế không được chảy xuống:" Khuỷu tay tay của tôi bị đập trúng cột đèn, rất đau."
Giang Hoài nghe tiếng khóc, sắc mặt chìm xuống, hắn cười lạnh:"Đừng nói với tôi là tôi làm cậu bị đau nha."
Hoàng Đan đau đến mặt mũi trắng bệch:"
Là anh làm."
Trong mắt Giang Hoài hiện lên một tia trào phúng:"Nhóc con, tuổi cậu không lớn mà thủ đoạn nói dối ngược lại……
"Phần sau trong miệng hắn ngưng bặt. Hoàng Đan giương gương mặt phủ đầy nước mắt lên, đôi mắt đang khóc nhìn qua, môi run rẩy nói:"Không nói dối, tôi chỉ sợ đau."
Cánh tay Giang Hoài khoát lên đầu gối:"
Cậu đi hỏi người trên đường một chút đi, có ai không sợ đau không?
"Hoàng Đan đau quá, không muốn nói. Giang Hoài nhìn thấy bả vai thanh niên run rẩy, lông mày ngọn núi của hắn từ từ nhướn lên:"Thật mẹ nó yếu ớt.
"Hoàng Đan bỗng nhiên ngẩng đầu. Giang Hoài mắt lạnh đảo qua:"Sao nào, thẹn quá thành giận?"
Hoàng Đan nhìn chằm chằm người đàn ông, thanh âm oa oa:"Vừa rồi anh nói tôi cái gì?"
Giang Hoài từng từ:"Tôi nói cậu yếu ớt."
Cánh tay hắn vung lên, dùng lực không nhỏ đánh vào cột đèn, cả cột đèn đều lung lay:"Chỉ với mức độ như vậy đã đau đến khóc lên? Cậu xem mình là búp bê sứ đó hả?"
Nửa ngày, Hoàng Đan buông xuống mí mắt:"
Búp bê sứ sẽ vỡ, tôi sẽ không, tôi chỉ đau thôi."
Giang Hoài nói:"Không biết mạng thiếu gia này từ đâu đến đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!