Chương 42: Nói dối

Nhân viên cửa hàng đem thịt bò, gân bò, dạ dày bò mỗi thứ một ít bỏ vào túi cho Giang Hoài sau đó để túi lên cân điện tử:"37 được không?"

Giang Hoài nói:"

Được."

Mua đồ ở bên ngoài đa số đều là như vậy, bạn nói muốn mua bao nhiêu tiền cho dù là cố ý hay không bà chủ sẽ lấy thêm cho bạn nhiều một chút, có người là người tính toán, nhiều một chút cũng không được, chỉ cần đủ số tiền mới được.

Cũng có người cảm thấy sao cũng được, không quan trọng lắm.

Giống như Giang Hoài.

Người buôn bán thường thích những người khách như hắn, có thể bán thêm được nhiều một chút.

Nhân viên cửa hàng vừa nói giá cả của gà hấp sau đó thì lấy để trên thớt gỗ, đeo bao tay chặt gà thành miếng cho hắn.

Một nhân viên khác của cửa hàng hỏi Giang Hoài có muốn ăn cay thêm không sau đó nhanh nhẹn trộn miếng phổi vợ chồng thêm một chút gia vị tỏi mỏng, rau thơm, dầu cay cho hắn.

Giang Hoài đứng qua một bên đợi, người xếp hàng phía sau hắn tiến lên gọi đồ ăn mình muốn mua.

Bên kia, Hoàng Đan nhìn cách một tấm thủy tinh có chân gà om cay, thịt bò, mắt cậu nhìn hàng dài đang đứng nên bỏ qua ý định mua chân gà, vòng đến Giang Hoài bên kia.

Tay Giang Hoài đút túi, ánh mắt lười nhác nhìn chiếc xe, trong tầm nhìn xuất hiện một hình dáng, hắn quay đầu đi, làm như không thấy.

Hoàng Đan nói:"

Di động của anh khởi động bình thường rồi.

"Giang Hoài không phản ứng. Hoàng Đan nói:"Tôi tìm ở trên mạng tìm được mấy địa chỉ cửa hàng, buổi chiều tôi sẽ cầm điện thoại đến hỏi thay màn hình sẽ cần bao lâu."

"Nếu hai ngày có thể thay xong, anh……"

Nhân viên cửa hàng gọi một tiếng, Giang Hoài xoay qua đưa tay xách hai túi to.

Hoàng Đan nói còn chưa dứt lời thì thấy hắn nhếch miệng

Giang Hoài không về cư xá mà đi một con đường khác.

Hoàng Đan mới từ con đường đó lại đây, chè đậu xanh trong cửa hàng nhỏ đã bán hết rồi, ông chủ nói sáng mai mới có hàng, cậu đành phải mua hai cây kem đậu xanh.

Chân đạp trúng rau hư ở trên đường, Hoàng Đan cọ lên bậc thang sau đó tiếp tục đuổi kịp người đàn ông.

Con đường rất bẩn, không khí vẫn đục.

Đường bên phải là ngoài tường của cư xá, bên trái là một loạt cửa hàng, có siêu thị, cửa hàng bán đồ ăn nhỏ, cửa hàng linh kiện, tiệm vàng, càng về sau, tất cả điều là sạp bán rau cải.

Nguyên chủ tự mình nấu cơm, cho nên đối với còn đường này có rất nhiều đoạn ký ức ngắn.

Hoàng Đan từ nguyên chủ trong trí nhớ biết được, sáng sớm mỗi ngày có rất nhiều gian hàng buôn bán đồ ăn tụ tập ở ven đường, có xách túi bạc dứa, chạy xe ba bánh, cũng có xe tải bán hàng.

Trái cây rau dưa, thịt cá gia cầm cái gì cũng có so với các sạp hàng thì rẻ hơn một chút.

Thời gian qua nguyên chủ tính toán kỹ càng, sáng dậy sớm mua đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh, buổi tối quay về nấu, dù thiếu một đồng tiền anh ta cũng cảm thấy mình được lợi ích.

Nhưng mà khi nhìn thấy xe của trật tự đô thị vừa đến, tiểu thương trên vỉa hè động tác thuần thục dọn dẹp đồ đạc nhanh chóng chạy.

Hoàng Đan thu suy nghĩ lại.

Cậu thấy người đàn ông đi vào siêu thị nhỏ, mua hơn mười lon bia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!