Chương 41: Đau đến khóc

Hoàng Đan ngồi xổm xuống gạch men sứ nhặt kính rồi đeo lên mắt, phảng phất như đang trong sương mù trắng xóa mờ mịt, cậu lấy ngón tay lau tròng kính nhưng vẫn là một mảnh mơ hồ, vậy thì chi bằng không mang luôn cho xong.

Vừa rồi người đàn ông quơ một phát đã đánh bay kính mắt của cậu, nếu lệch thêm một chút nữa thì mũi cậu đã bị đánh trúng luôn rồi.

Hoàng Đan kéo góc áo lau tròng kính, nếu mũi bị người đàn ông đánh thì cũng đỡ rồi, cậu tuy rằng sẽ khóc đến chết nhưng đồng thời cũng có thể có lợi một chút, có thể da mặt dày nói mình cũng là người bị hại.

Hiện tại với tình hình này, một khoản tiền sẽ không cánh mà bay đi mất.

Giang Hoài lật di động ướt sũng ra, móc pin, lấy thẻ nhớ nhỏ trong khe bỏ vào trong túi rồi để điện thoại di động màn hình bị vỡ lên trên bệ cửa sổ, hắn nhét hết quần áo còn lại vào bên trong máy giặt sau đó đậy nắp lại.

"Tôi muốn một cái giống như vậy, cùng một màu, tranh thủ nhanh lên cho tôi."

Hoàng Đan đeo kính, tròng kính nhìn không rõ ràng, mặt người đàn ông cũng mơ hồ:"Tôi có nhắc nhở anh rồi."

Giang Hoài cười nhạo:"

Cho nên, cậu muốn quỵt nợ phải không?"

"Không có quỵt nợ.

"Hoàng Đan qua lấy di động người đàn ông, dùng vạt dưới T shirt lau nước phía trên. Cậu tìm lời lẽ coi được một chút, khiến bản thân thoạt nhìn không đến mức ngu ngốc:"Sàn trong phòng vệ sinh có nước, rất ướt, chân tôi mang dép lê lớn, đế cũng không phải loại chống trơn, lúc sử dụng máy sấy không để ý nên mới không cẩn thận đụng đến anh."

Giang Hoài lấy ra trọng điểm:"

Được rồi, biết cậu đụng tôi là được."

Hắn thấy thanh niên lại muốn nói chuyện, liền liếc xéo nhìn:"Lại nói thêm một chữ, tôi sẽ lấy ba ngàn trong đêm nay.

"Hoàng Đan ngậm miệng. Tiếng ồn ào trong buồng vệ sinh duy trì liên tục không ngừng, bên trong máy giặt còn chưa bắt đầu giặt chỉ đang ào ào chảy nước ra, còn máy sấy đã tiến vào giai đoạn run rẩy điên cuồng giống như người đàn ông đang ở giai đoạn tiến lên cuối cùng, nhanh, nhanh nhanh nữa… Hoàng Đan đứng bên cạnh máy sấy lung lay không ngừng, không ấn thêm nút nào nữa. Đúng lúc này, phòng ngủ chính cửa mở ra, tiếng Lý Ái Quốc vang lên:"Tiểu ca, lần tới có thể giặt quần áo sớm một chút không, mọi người đều phải ngủ."

Hoàng Đan nói:"

Được rồi.

"Máy sấy rốt cuộc cũng ngưng run rẩy, mệt lả. Hoàng Đan đưa di động cho người đàn ông:"Chỗ anh có máy sấy không, dùng cái đó hong di động một chút."

Giang Hoài không tiếp, không phải loại lương thiện:"Hong cái gì, đã thành hàng nhập lậu rồi.

"Hoàng Đan đành phải cầm điện thoại nhét vào túi quần mình, cậu mở tên đầu sỏ máy sấy ra, lấy quần ào bỏ vào trong thau, lúc bưng thau đi ra bên ngoài thì một cánh tay chắn ngang trước người cậu. Giang Hoài nói:"

Muộn nhất đêm mai."

"……"

Hoàng Đan vào trong phòng hong khô di động, lấy linh kiện bên trong làm khô hết sau đó mở ngăn kéo.

Nguyên chủ có tua vít, mở vít linh tinh các loại, căn cứ ký ức anh ta, vài thứ kia đều được trong nhà gửi tới, bình thường sửa máy tính điều có chổ dùng đến.

Hoàng Đan lấy tua vít điện đi ra ban công.

Vợ chồng chị Trương thích thu phế phẩm, chị ta cải tạo lại phòng thuê để cho thuê nên cần số lượng đồ dùng trong nhà rất lớn, vì vậy ban công chất đống rất nhiều thứ hỗn tạp, có đồ lớn như sô pha cũ, tấm ván giường, đồ nhỏ hơn cũng không khác mấy.

Ban công lộ thiên này rất lớn, chỉ cần trời đổ mưa thì sẽ ẩm ướt, mốc meo không nói còn có sinh ra một số côn trùng nữa.

Chó Tiểu Hắc cũng tiểu tiện ở ban công này.

Hoàn cảnh ban công lớn có vệ sinh rất kém, sợi dây thừng từ đầu này kéo đến đâu kia được cố định bằng cây đinh sắt lớn cố, nó nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm, mặt trên treo một cái quần lẻ loi, ngay cả bạn cũng không có.

Phòng A Ngọc và Triệu Phúc Tường ở được cách ngăn từ phòng khách, ban công phòng khách cũng bị tấm cách gỗ tách rời ra, bọn họ sẽ trực tiếp ở công phơi quần áo của mình trên đó nên không cần đến ban công lớn này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!