Chương 40: Kẻ nhìn lén

Xe và người đi đường đi qua một đợt, lại đi qua một đợt nữa.

Hoàng Đan đã nghĩ xong đối sách: "Anh hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm?"

Giang Hoài cười lạnh, khi hắn nói chuyện điếu thuốc bên miệng theo đó mà run lên, chấm lửa nhỏ trên đó chợt sáng chợt tắt:"

Lúc tôi mua vớ, cậu núp phía sau cái giá nhìn lén sau đó vẫn luôn đi phía sau tôi, cậu mẹ nó nói đi theo tôi là hiểu lầm sao?

"Mi tâm Hoàng Đan nhíu lại, trong siêu thị nhiều người lại ồn ào, cậu cũng thật cẩn thận nhìn người đàn ông này vậy mà từ lúc bắt đầu anh ta đã phát hiện được cậu rồi sao. Làm công việc gì mà tính cảnh giác cao như vậy chứ?. Hoàng Đan suy nghĩ kỹ rồi mới nói:"Tôi nhìn thấy siêu thị có máy làm sữa đậu nành đang giảm giá nên muốn mua một cái nhưng trên người tôi lại không mang đủ tiền.

"Giang Hoài híp mắt, đầy mặt nghiền ngẫm. Mặt Hoàng Đan không đổi sắc, máy làm sữa đậu nành đích xác là có giảm giá, khi đi ngang cậu đã thoáng nhìn qua."Tôi vốn định đi đến quầy thu ngân thanh toán, trong lúc vô tình thấy được anh nên muốn hỏi trên người anh có tiền hay không, cho tôi mượn trước một ít, lại ngại quá, không biết mở miệng như thế nào cho nên mới đi một đường với anh."

Giang Hoài kẹp điếu thuốc trong tay rồi gẩy gẩy tàn thuốc xuống đất sau đó hắn đột nhiên sải một bước bắt lấy cổ áo Hoàng Đan.

Chân Hoàng Đan rời mặt đất.

Khoảng cách kéo gần, cậu mới phát hiện người đàn ông so với mình cao hơn rất nhiều.

Cảm giác áp bách từ đỉnh đầu bay thẳng xuống, tầm mắt Hoàng Đan không chỗ để nên đi loạn từ cao đến thấp từ phải sang trái, sau khi đi một vòng thì quay về phía trên, cậu phát hiện khóe mắt người đàn ông có vết sẹo, như là bị vũ khí sắc nhọn làm bị thương.

Giang Hoài nhếch miệng, bên trong hơi thở có mùi khói:"Vay tiền? Cậu là ai chứ?"

Hoàng Đan nói:"Tôi tên Lâm Ất, làm việc tại một công ty thiết kế game, phụ trách thiết kế vẽ nhân vật ban đầu.

"Giang Hoài có lẽ không ngờ cậu sẽ đột nhiên tự giới thiệu nên vẻ mặt hơi tắc nghẽn. Hoàng Đan tiếp tục nói:"Chúng ta ở chung một nhà trọ, tôi ở bên cạnh toilet, buổi sáng chúng ta có gặp nhau rồi."

Cậu chăm chú nói:"

Tôi thật không phải đang theo dõi anh."

Giang Hoài nhìn chằm chằm Hoàng Đan, ánh mắt sắc bén như đao.

Hoàng Đan không chút hoang mang nghênh tiếp ánh mắt kia, bằng phẳng mà bình tĩnh.

Ánh mắt người nói dối sẽ chột dạ trốn tránh, lay động không chắc, còn xuất hiện hành động sờ cổ, nháy mắt liên tục, động tác đá một tảng đá nhỏ, cậu thì không có.

Nửa ngày, tay Giang Hoài buông cổ áo Hoàng Đan xuống, hắn xoay người lại xách túi mua sắm ở một bên chân.

Khóe mắt Hoàng Đan thoáng nhìn đi xuống, vạt áo T shirt màu đen của người đàn ông dời lên mấy tấc, dây lưng cũng dời xuống mấy tấc, lộ ra một đoạn sau lưng màu lúa mạch chân thật mà tràn ngập sức bật.

Mày cậu động động, cặp mông vểnh thật nha.

Giang Hoài thẳng lưng, từ trên cao nhìn qua, đuôi mắt nhướn lên, giọng nói nguy hiểm:"Nhìn cái gì đấy?"

Hoàng Đan chỉ túi mua sắm của người đàn ông:"Anh mua được mấy trái sơn ca kìa, tôi cũng muốn mua mà không thấy được."

Cậu vẫn dùng dáng vẻ của một người đàng hoàng vô tội nói chuyện.

Một đám khói mù thổi qua đến bay đến trên mặt Hoàng Đan, cậu ho khan.

Đột nhiên có tiếng ong ong rung động vang lên từ trong túi quần của Giang Hoài, từ trong túi cầm ra di động, hắn nhướn mày nhìn thấy điện thoại gọi đến.

Giang Hoài chửi nhỏ một tiếng, dùng răng cắn đầu mẩu thuốc lá, hắn tiếp điện thoại, ánh mắt mãnh liệt nhìn quét về phía Hoàng Đan.

Hoàng Đan thức thời rời đi.

Loại chuyện theo dõi này thật sự không tốt cho tim tí nào, nó làm cho tần xuất đập của tim thay đổi liên tục, đập nhanh rồi đập mạnh sau đó ngừng đập về trời lúc nào không hay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!