Trên trấn xảy ra vài vụ án, tuy nói cái chết của người bán hàng rong đã điều tra rõ là do đầu bếp và Bạch Oanh cùng nhau làm sau đó đầu bếp bị giết là do bà hai Thái gây ra.
Nhưng người bán hàng rong chỉ còn lại một cái đầu và một bộ xương, mà máu của đầu bếp lại vô cớ biến mất thật sự làm cho người ta phải sợ hãi.
Còn Lý quả phụ mất tích được phát hiện cùng với đôi giầy thêu lại chỉ còn một tấm da người thịt nát, đến nay vẫn chưa thể xác định được thân phận thật của người chết.
Còn có ông chủ Trương biến mất quỷ dị ở tửu lâu sau đó lại xuất hiện trên ngọn núi, Hoàng Đan và bà chủ Đới thì không hiểu tại sao tỉnh lại bên trong hố trời, bên trong hố đó còn có vết cào……
Mấy điều này có thể chứng minh, trên trấn thật sự có yêu quái.
Mà những người gặp chuyện không may như Tống gia, Diệp gia, bà chủ Đới, ông chủ Trương điều từng tham dự vào chuyện Điền gia, có thể thấy giữa thư sinh và yêu quái có liên hệ với nhau.
Yêu quái biến thành một con người sau đó âm thầm ở lại trong trấn, yên tĩnh lại hờ hững làm một người đứng xem, muốn nhìn thấy nó hiện thân, chỉ có thể dùng cái gì đó dẫn nó ra thôi.
Lưu Sở dùng một chiêu dụ rắn ra khỏi hang.
Chuyện Điền gia năm đó biến mất, bên trong đang cất giấu tội ác của mỗi người ở đây, nó là bí mật lớn nhất của cái trấn này. Bọn họ muốn đem sự kiện đó vĩnh viễn chôn vùi ở trong bụng, theo thời gian dần trôi qua, nó sẽ chậm rãi bốc mùi, ăn mòn và biến mất.
Vì thế, những người đó xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, có thể cứ theo như bình thường mà tiếp tục sinh sống, bản thân họ sẽ trải qua một cuộc sống tạm bợ, thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái, làm giàu sau đó trở thành thân hào nông thôn của một trấn.
Nhân tính có thể lương thiện, cũng có thể ác độc, đáng sợ, yêu ma quỷ quái trên đời đều không bằng một phần vạn.
Hoàng Đan và Lưu Sở thông qua suy đoán điều tra ra một ít manh mối, chỉ còn thiếu hai nhân vật mấu chốt.
Lưu Sở cố ý đem tin tức thư sinh là hậu nhân Điền gia tung ra ngoài, vì muốn dấy lên một cơn sóng to gió lớn ở trên trấn.
Mọi người bởi vì trong lòng có quỷ, cũng vì tin đồn đáng cười, chắc chắn muốn đem thư sinh giết chết càng nhanh càng tốt. Một khi thư sinh rơi vào cảnh nguy hiểm, yêu quái và một người khác sẽ không ngồi yên mà nhìn nữa.
Cách này có chút tàn nhẫn, cũng rất mạo hiểm nếu vô ý thư sinh có thể sẽ bị thương, nhưng trừ cách này không còn cách nào khác cả.
Khi chuyện xảy ra, Hoàng Đan và Lưu Sở không xuất hiện, họ đều nấp vào một chỗ bí mật ở gần đó.
Hai tay hai chân thư sinh đều bị cột vào cây cột phía sau, xung quanh tất cả đều là con người, hô hấp của bọn họ nặng nề, tròng mắt phát cuồng nhìn chằm chằm thư sinh.
Cùng là con người, chi bằng nói là một đám khoác da người thì hơn.
Có người hô tiếng:"Đạo trưởng đến!
"Mọi người lập tức tránh ra chừa một con đường, người đến mặc một thân đạo bào màu phân vàng, mặt để chòm râu dê tay thì cầm phất trần, chậm rãi từ từ đi tới. Lão già cầm ra một cái cây bẩn sau đó kéo ra mấy lá cờ vải nhỏ rồi vung lên trên không trung vài cái, vậy mà nó xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa đỏ hướng đến thư sinh sau đó thì vụt tắt. Mọi người nhìn đến choáng váng. Giọng lão già ồ ồ:"Tiểu tử, những ngày gần đây cậu đã từng tiếp xúc với cái gì?
"Thư sinh vẫn là dáng vẻ đó, buông mí mắt, thờ ơ. Lão già thu lá cờ vải vào bên trong tay áo, sau đó kẹp một lá bùa vàng trong tay, bờ môi của lão ta khẽ động, giả thần giả quỷ niệm một câu gì đó, lá bùa vàng từ trong ngón tay lão ta bay thẳng tắp về phía thư sinh. Khi gần đụng tới thư sinh trong nháy mắt bùa vàng lại quỷ dị bị đốt thành tro tàn. Mọi người cực kỳ hoảng sợ, đây là vật yêu tà quấy phá, người Điền gia quả nhiên đều đáng chết, một người cũng không thể sống, nhất định phải chết hết! Bọn họ không kịp đợi, lo âu hỏi:"
Đạo trưởng, giờ nào thì có thể thi pháp?"
Lão già bấm đốt ngón tay tính tính, cao thâm bí hiểm nói:"Buổi trưa một khắc.
"Mọi người bất mãn, còn phải đợi thêm mấy canh giờ nữa, bọn họ đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp quần áo nên không muốn đợi thêm nữa. Lão già vung phất trần:"
Chư vị hương thân đều im lặng im lặng, nghe bần đạo nói một câu, pháp thuật này muốn đạt lên đến Thiên Đình sau đó xuống tới Địa Phủ, chậm hoặc là sớm thì có một chút khác biệt, nếu sớm hơn cũng không thể đem yêu linh đốt cháy triệt để được, như vậy sẽ để cho nó có cơ hội đào thoát."
Mọi người nghe đều lộ ra vẻ mặt kích động, châu đầu ghé tai một trận, không thể không đem cây đuốc trong tay buông xuống.
Vậy thì lại đợi đi, yêu linh là nhất định phải thiêu cháy, bằng không toàn bộ thôn trấn đều coi như xong.
Hoàng Đan và Lưu Sở nhìn thấy một quá trình này, hai người dựa vào chân tường để chờ phát triển phía sau.
Bà cốt lúc trước muốn đem Hoàng Đan đi nấu bị Lưu Sở lén lút vạch trần khi đang ở thôn khác, bà ta và gã sai vặt bị các thôn dân đuổi theo hành hung sau đó trượt chân rơi vào trong hố phân, cả người bị thương thì không nói, còn ăn một bụng chất thải, hôm nay vẫn còn nằm trên giường, nửa chết nửa sống, đừng mong có thể gặp lại yêu quái một lần nữa.
Người trên trấn đi đến nhà bà cốt, thấy bà ta nằm trên giường thần trí lại mơ hồ không rõ nên đều sượng mặt, sau đó bọn họ sốt ruột vội vàng cùng nhau thương lượng lấy ra mấy người có thể chạy nhanh đi đến đạo quán xa một chút mời lão đạo sĩ về đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!