Chương 34: Dẫn em về nhà

Bà cốt run cầm cập, tròng mắt chuyển động loạn xạ, nhất thời nghĩ ra một kế, bà ta chống tay bò dậy từ dưới đất, hất tay áo lên, làm ra vẻ hừ lạnh một tiếng, bắt đầu nói hưu nói vượn: "Các người là người trần mắt thịt, không biết bản thần bà thần thông, cũng được, tôi cũng lười so đo với phàm nhân mấy người."

Nói xong bà cốt xoay người, mặt hướng quần chúng xung quanh bãi đất trống, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng đau đớn, tiếp tục nói hưu nói vượn.

"Nhưng đại thiếu gia Tống gia này bị yêu khí nhập thể rất sâu, nếu không lập tức thực hiện nghi lễ tương lai sẽ hại một phương, đến lúc đó hối hận thì đã muộn, coi như bản thần bà có phép thuật thông thiên cũng là thúc thủ vô sách*."

*Thúc thủ vô sách: đành bất lực không làm gì được.

Quần chúng trấn trên nghe bà cốt nói, nhất thời hoảng loạn lên, bọn họ thật sự rất sợ yêu quái, có vài người còn nhỏ giọng chỉ trích Lưu Sở.

Mặt Lưu Sở lúc này đầy âm trầm, sát ý toàn bộ tản ra xung quanh thân, đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.

Mặt trời lên cao, thanh đao của hắn bao quanh một tầng khí lạnh.

Đừng nói quần chúng không có võ công gì, ngay cả đám người giáo đầu cũng không dám tùy tiện đến đấu cùng hắn.

Lúc này Hoàng Đan đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhìn không ra bà lão tóc trắng xoá gù lưng da bọc xương này lại có bản lĩnh nói hưu nói vượn thật cao siêu, cái gì mà  yêu khí nhập thể, cậu ở trong núi một thời gian dài như vậy đến một cọng lông đuôi của yêu quái còn chưa thấy nữa là.

Một vệt ánh đao lóe qua mắt Hoàng Đan, cậu đảo mắt qua người đàn ông bên cạnh, đối phương đã có ý muốn giết bà này.

Hoàng Đan nhìn người đan ông lắc đầu, không thể giết người, nếu chọc vào mạng người, sẽ là tai ương lao ngục.

Chỉ có thể sửa sang nói chuyện một chút.

Lưu Sở môi mỏng như đao phong quét vào cùng một chỗ, nhìn về phía quần chúng bị kích động, khắc chế lửa giận, âm thanh lạnh lùng nói:"

Mọi người yên lặng một chút, Tống thiếu gia này mặc kệ tương lai sẽ thế nào, nhưng cậu ta bây giờ còn là một con người, chỉ cần cậu ta không phạm pháp thì có thể được pháp luật bảo vệ, bà cốt bố trí nồi thiếc này căn bản là muốn mạng của cậu ta, một khi cậu ta chết, bà cốt chính là tội phạm giết người, mà các người ồn ào đứng ngoài xem chính là tòng phạm, tôi sẽ đem tất cả mọi người bắt về quan phủ."

Tiếp sau, Lưu Sở liền nhìn các giáo đầu  đang bao vay hắn cười lạnh, ngẩng đầu hướng tộc trưởng nói:"Tống tộc trưởng, Tống thiếu gia tuy là người Tống gia nhưng cũng là dân chúng triều đình, không biết gia quy nhà ông lớn hay quốc pháp của triều đình lớn hơn?"

Đối mặt vấn đề của Lưu Sở, thần sắc tộc trưởng trầm xuống, vấn đề này đúng là không thể trả lời được, cũng không thể trước mặt quần chúng nói gia pháp lớn hơn quốc pháp.

"Tống Vọng chẳng những bị yêu khí nhập thể, hơn nữa lại cùng bà chủ Đới mất tích có liên hệ rất lớn, Tống gia chúng tôi sẽ không cho phép có loại người này, tôi tưởng triều đình sẽ mặc kệ người như vậy chứ."

"Không sai, không sai, bản thần bà vừa hao phí mười năm tuổi thọ, mở thiên nhãn nhìn thấy Tống Vọng không chỉ là yêu khí nhập thể mà còn bị oán khí quấn quanh, nhất định là có mạng người ở trong người, rất có khả năng chính là bà chủ Đới mất tích đó."

Một bên bà cốt thấy tống tộc trưởng mở miệng, nhất thời có dũng khí nói vào, bà ta đắc ý theo bản năng vuốt vuốt cái bím trên đầu, lại phát hiện bím tóc vừa bị Lưu Sở chém đứt, nhất thời trên mặt có chút vẻ xấu hổ.

Mọi người trên trấn hiện tại rất tin tưởng bà cốt, lời của bà ta nói ra mọi người nghe rất rõ ràng, Tống thiếu gia có oán khí quấn quanh, tám chín phần là hồn phách của bà chủ Đới, bằng không tại sao chỉ có một mình Tống thiếu gia trở về, còn bà chủ Đới  lại mất tích kỳ lạ như vậy.

Tộc trưởng cho bà cốt ánh mắt tán dương, ý là bà lão hôm nay mở miệng đúng lúc lắm, mà bà cốt hiển nhiên cũng cảm nhận được sự khen ngợi của tộc trưởng, đắc ý chớp chớp mắt, bản thần bà pháp thuật vô song, mở thiên nhãn cũng dễ như uống nước vậy.

Chỉ là Tống tộc trưởng hình như không hiểu ý bà ta, còn tưởng rằng này bà lão  đang đá lông nheo, nhất thời trên mặt tộc trưởng có chút xanh mét, nghĩ bà lão  đã già bảy tám mươi tuổi rồi còn không biết tự trọng.

Đáng tiếc mọi người không nhìn thấy một màn quái dị này.

"Tống tộc trưởng, ông nói không sai, Tống thiếu gia xác thật có có liên quan đến chuyện bà chủ Đới mất tích."

Lưu Sở đột nhiên cười rộ lên:"

Tôi phụng mệnh điều tra chuyện bà chủ Đới mất tích, mà Tống thiếu gia là người duy nhất biết chuyện, tôi hiện tại cần đem cậu ta đi, ngày sau quan phủ còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu ta.

"Tộc trưởng không nói một lời, sắc mặt thối như hố xí vậy. Hình như là không ngờ Lưu Sở sẽ nửa đường nhảy ra, đem mọi chuyện vốn đã định sẵn đánh tan thành bọt nước. Lưu Sở nhìn bà cốt bằng ánh mắt cảnh cáo:"

Về phần Tống thiếu gia có mạng người ở trong người hay không thì cũng phải để nha môn điều tra để định tội, tôi thấy có vài người yêu ngôn hoặc chúng, lừa gạt tiền tài dân chúng, thân là bộ đầu tôi đây phải bắt người về nha môn ngay lập tức."

Tâm bà cốt nhất thời cảm thấy không ổn, vội vàng nháy mắt với gã chạy vặt:"

"A, Đồng nhi, trong nhà vừa luyện một lò Cửu Huyền Thượng Thanh đã cháy tới đít lò rồi, chúng ta mau mau trở về, đừng làm lỡ thời cơ mở lò."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!