Lúc ở trên trấn truyền ra tin thiếu gia Tống gia muốn kết hôn với đại tiểu thư Diệp gia, Lưu Sở không khống chế được bản thân mình nên đã đi đến Tống phủ, khi nhìn thấy người thì đối phương đang nhàn nhã thoải mái cho cá ăn, trong lòng hắn rất không thoải mái, không thể nói cũng không diễn tả được loại cảm xúc lặng yên không một tiếng động đang khuấy lên ở trong người.
Khi Lưu Sở muốn quên đi nó thì loại cảm xúc đó như nhận biết được tiếng gió, trước khi hắn thu binh thì cùng lý trí giao đấu một trận, cứ như vậy nó chiếm được thế thượng phong không thể ngăn cản được, hơn nữa còn đuổi cùng giết tận luôn cái lý trí của hắn.
Lý trí hi sinh bỏ mình, Lưu Sở đã đến trong đình, ngoài miệng cười nói vui vẻ, trong lòng ước gì cuộc hôn nhân này không thành, thiên tai cũng tốt, nhân họa* cũng được, hắn như một cô gái đang oán hận người yêu mình, tuy rằng ác độc nhưng lại thật đáng buồn.
*Nhân họa: tai họa của con người
Vị kia thiếu gia đó dễ dàng nhìn thấy toàn bộ sự ngụy trang và giả dối của hắn, nhưng vẫn giống như bình thường không có việc gì cả.
Lưu Sở nhìn dáng vẻ của thanh niên, trong miệng càng nói càng khó nghe, hết lần này đến lần khác thấy đối phương vẫn không vui không giận, không khác gì lúc bình thường.
Lúc trước từ sáng đến tối họ ở cùng với nhau, bất luận là hắn làm khó dễ thế nào, châm chọc khiêu khích, cố ý gây chuyện, thanh niên đều sẽ không nổi giận với hắn ngược lại dùng khuôn mặt bình tĩnh đối mặt, làm hắn rất kinh ngạc.
Không chỉ như thế, từ khi Lưu Sở quen biết thanh niên đến nay, hắn chưa từng thấy đối phương cười nhưng lại rất dễ khóc, động một chút là khuôn mặt đầy nước mắt, cho dù móng tay có một vết thương nhỏ cũng có thể khóc lên.
Lưu Sở cũng chưa từng gặp cô gái nào dễ khóc như vậy, thiếu gia còn sợ đau hơn con gái, thời điểm nhíu mi tâm lại khóc, thoạt nhìn rất khó chịu, rất đáng thương, cũng rất yếu ớt, đặc biệt là như muốn lấy luôn mạng người ta.
Người không cười, chỉ biết khóc, rất kỳ lạ.
Lưu Sở nhắc tới thiệp mời, hỏi thanh niên, hắn có nên đến hay không, mục đích là muốn từ khuôn mặt thanh niên nhìn ra được một chút thay đổi, đối phương chỉ nói hắn sẽ đến.
Khi nói câu nói đó, giọng nói thanh niên rất bình tĩnh như đã cầm hắn ở trong tay.
Lưu Sở xoay người cúi đầu, cách thanh niên càng ngày càng gần, hắn ngửi được hơi thở của thanh niên, cho rằng đối phương sẽ bài xích tránh né, hoặc là đẩy hắn ra…thế nhưng không có gì cả.
Khi hai người có khoảng cách mờ ám, thanh niên vẫn không có động tác gì, điều đó khiến Lưu Sở phải chạy trối chết.
Trên đường trở về, Lưu Sở như lạc mất hồn phách, khách sạn ở đường Đông, hắn lại đi phố Nam, không thể không quay về đường cũ, khi đến cửa khách sạn thì không dừng lại, đi đi lại lại trên trấn thêm hai ba vòng mới kịp phản ứng.
Một mình Lưu Sở ở trong phòng, đem những cái gì không nên có, và những suy nghĩ ở trong đầu cứng rắn kéo ra nghiền nát nó.
Nhưng đến ngày đó, Lưu Sở đứng giữa Tống gia giăng đèn kết hoa, những ý nghĩ trong đầu bị nghiền nát một lần nữa hòa hợp khôi phục lại như lúc đầu, nó lại lần nữa đánh bại lý trí phủi đất phá tan phòng thủ, phục hồi trăn trở giày vò ở trong lòng.
Lưu Sở chuyển dời sự chú ý, đi dạo trong Tống phủ, dồn lực chú ý lên mấy trên người bà chủ Đới, Tống lão phu nhân, Triệu lão sư, quan sát cử chỉ lời nói của bọn họ, đợi đến khi hắn tạm nghĩ một chút, đội ngũ đón dâu Tống gia đã xuất phát.
Nhà giàu trên trấn, cảnh gả cưới rất long trọng, cái loại bầu không khí vui vẻ quá mức nồng đậm này khiến người ta không kịp thở.
Lưu Sở tìm chỗ ngồi xuống, trong đầu lộn xộn, bà chủ Đới đến rồi đi, để lại trên người hắn một mùi nước hoa nồng nặc.
Hắn đứng ở đầu gió thổi bay mùi nước hoa đi, khi trở lại đại sảnh, nghe có người nói trong lúc đón dâu đại tiểu thư Diệp gia đã bỏ chạy.
Rất nhanh sau đó có hạ nhân kích động chạy vào, nói bên tai quản gia gì đó, quản gia vội vàng đi tìm Tống lão phu nhân, lời đồn đã được chứng thực.
Khóe miệng Lưu Sở không tự chủ được giương lên, chạy rồi, chạy rất tốt.
Khách đến điều cùng nhau nghị luận, sắp xốc luôn nóc nhà Tống gia lên, mặt Tống lão phu nhân không đổi sắc nhấc từng bước đi, nói hôm khác sẽ đến thăm hỏi mọi người, Lưu Sở từ cửa lớn đi ra ngoài sau đó lại quay lại từ sân sau Tống phủ.
Không biết qua bao lâu, Lưu Sở nhìn thấy thanh niên trở về, được Tống lão phu nhân gọi đến nói chuyện, khoảng chừng thời gian uống hết nửa chung trà mới đi ra, hắn lặng lẽ đi theo phía sau.
Lúc này sắc trời đã muộn.
Lưu Sở đứng ở ngoài cửa, hắn không định đi vào, vốn muốn lật nóc nhà, vạch một miếng ngói để nhìn xem nhưng lại bất ngờ nghe được bên trong phát ra tiếng nói.
Trong phòng có người khác.
Khi Lưu Sở kịp phản ứng thì hắn đã đẩy cửa phòng bước vào.
Tiếng động lớn bất ngờ xuất hiện khiến Hoàng Đan đứng bên giường và Quyên Nhi nằm trên giường giật nảy mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!