Thổ phỉ bị bắt giữ lại, trên trấn khôi phục thái bình, Lưu bộ đầu vinh quang bị thương.
Lúc đang trong quá trình đánh nhau đó, trên đường một mảnh hỗn loạn, có người la hét, có người kêu thảm thiết, có người chạy trối chết, ồn ào quấn thành một đoàn, không ai chú ý tới Lưu bộ đầu làm sao lại bị thương, khi các bộ khoái nhìn qua, hắn đã quỳ một gối trên mặt đất.
Theo cái gọi là người chứng kiến nói, một mình Lưu bộ đầu cùng mười mấy thổ phỉ giao đấu, không chú ý gặp phải tập kích nên chân bị thương.
Có người chứng kiến khác đứng ra, nói Lưu bộ đầu dũng mãnh vô địch, mấy thổ phỉ như con trai dưới đao của hắn, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, hắn vì cứu huynh đệ mới bị thương.
Các bộ khoái ồn ào như hung thần ác sát tra hỏi lẫn nhau xem ai là người hại lão đại.
"Có phải là anh hay không?"
"Không phải tôi, tôi cách lão đại xa lắm."
"Đừng nhìn tôi, lúc ấy tôi đối phó cả hai bên, không chú ý đến lão đại, khi các người nói tôi mới biết lão đại bị thương.
"Mọi người đều nhìn về phía Tứ Mao, bình thường anh ta thân thiết với lão đại nhất. Tứ Mao ngồi xổm trên ghế, mắt trợn trắng nói:"Nghĩ gì thế, nếu tôi ở bên cạnh lão đại thì xác định sẽ ngăn cản rồi."
"Các người không cảm thấy kỳ quái sao, thân thủ lão đại lợi hại như vậy, mấy tên thổ phỉ cùng tiến lên, đều không khả năng làm bị thương đến một sợi tóc của lão đại."
Anh ta chuyển chuyển tròng mắt," Thời điểm chân sau lão đại quỳ trên mặt đất, sắc mặt đó… chậc chậc đúng là muốn giết người."
Các bộ khoái đều buồn bực, ai đã làm lão đại họ bị thương chứ.
Một lát sau, đại phu Tây Dương từ phòng lão đại đi ra, tay mang bao tay trong suốt nâng một cái khay, bên trong để rất nhiều miếng bông, chai lọ, còn có một viên đạn dính máu, các bộ khoái nhìn thoáng qua, vẻ mặt đều hết sức kinh ngạc.
Là vết thương do súng gây ra, khó trách lão đại không để họ giúp đỡ băng bó miệng vết thương, chỉ kêu họ đi mời đại phu Tây Dương.
Trên thị trấn này, người đi Tây Dương thì có mấy người chứ?
Các bộ khoái trao đổi ánh mắt lẫn nhau, bắt đầu hồi tưởng lại lúc ở đó có những người nào, bọn họ không hẹn mà trăm miệng một lời,"Tống thiếu gia!"
Đồng đội heo Hoàng Đan đang ở phía sau viện luyện súng.
Một trái táo được treo lên dây thừng lắc lư qua lại, Hoàng Đan chẳng những không bắn trúng một quả mà bên cạnh cũng không trúng được, mấy trái táo như có một đôi mắt, thân thủ còn rất nhanh nhẹn nhìn giống như đang cười nhạo cậu bắn không được vậy.
Quyên Nhi cầm khăn lau mồ hôi cho Hoàng Đan, a a vài tiếng, giống như là đang an ủi cậu.
Hoàng Đan nghỉ một lát tiếp tục luyện.
Ở lối vào hậu viện, Tống Nguyên thị chống quải trượng xem.
Quản gia bộ dạng phục tùng buông mắt:"Thiếu gia khi trở về đã luyện tập, cậu ấy rất cố gắng."
Tống Nguyên thị nhìn cháu trai, bên trong ánh mắt tất cả đều là từ ái và mong đợi, còn có vài phần thâm ý:"Luyện tập cũng tốt, ngày nào đó có lẽ còn có chỗ dùng."
Tầm mắt bà xê dịch đến trên người cô gái nhỏ, lại lần nữa chuyển tới chỗ cháu trai,"Thân thể Quyên Nhi xanh trắng, bộ dạng cũng coi như xinh đẹp, người lại bị câm, im lặng, sẽ không nói này nói kia, cho nó đến hầu hạ A Vọng, ngược lại cũng có thể tốt."
Quản gia nói:"
Đúng vậy."
Tống Nguyên thị hỏi,"Lần trước ta nói về thuốc kia với ông, có manh mối chưa?"
Quản gia trả lời,"Đã nhờ người nghe được, tháng sau có thể đưa tới."
Tống Nguyên thị thở dài,"Tuổi A Vọng không nhỏ, nếu không phải nó đối với chuyện nam nữ không để tâm như vậy, ta cũng không cần dùng đến cách này."
Quản gia nói,"Thiếu gia về sau sẽ hiểu rõ ý của lão phu nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!