Nửa ngày sau Lý Căn mới hiểu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đen đi.
Hắn liếc liếc mắt nhìn thanh niên, cười nhạo nói, "Thế mày là hàng gì bối?"
Hoàng Đan nói, "Rất rõ ràng, em là hàng tiểu bối."
Lý Căn nghẹn họng, chưa từng thấy người nào thành thật như vậy.
Hoàng Đan rũ mắt, thấy ống quần dưới chân dính nước tiểu của mình, thái dương cậu hơi giật giật.
Có người gọi Lý Căn, nói là phim bắt đầu chiếu rồi.
Lý Căn dẫm dẫm tàn thuốc trong bụi cỏ, xoay người đi luôn, không thèm gọi Hoàng Đan, cũng không mất công cười nhạo vì đây không phải người quá quan trọng.
Hoàng Đan xoa xoa tay lên quần, vừa rồi đỡ anh em nhà mình xi xi, trên tay có mùi.
Hồ nước gần nhất cách một đoạn đường, cậu không thể rửa tay.
Hoàng Đan cố gắng dời lực chú ý đi nghĩ, tính cách hướng nội và quái gở rất khác nhau, người trước là lãnh đạm, chưa chắc đã không có bạn bè, còn người sau là cự tuyệt thế giới bên ngoài, nhất định sẽ không làm bạn với ai được.
Nguyên chủ có đồng thời cả hai loại này, xem ra trong mắt người cùng thôn, anh ta chính là quái vật.
Cho dù nguyên chủ nói nhiều hay nói ít, thì mặc kệ là nói cái gì đều khiến người ta chán ghét, cho dù không phát ra âm thanh, chỉ cần đứng một bên thôi là đã bị xa lánh và xem thường.
Dần đà, tình huống của nguyên chủ càng nặng, người ta không thích mình thì mình cũng không thích họ.
Hoàng Đan đi về chỗ sân thể dục, làm một quái vật, hành vi cử chỉ có thể không hợp với lẽ thường, cũng có thể hay thay đổi.
Tình huống này có lợi cho cậu.
Sở dĩ chiếu phim điện ảnh có sức kêu gọi lớn như vậy không chỉ vì vui vẻ, náo nhiệt, mà còn vì chim chuột với nhau.
Ngày thường mấy người trẻ tuổi đều bận rộn trong đất ngoài ruộng làm việc, chỉ có thể mượn kiểu tụ họp tập thể này để giành chút cơ hội.
Chớp mắt nói với nhau vài câu, nếu rung động, yêu thích, thì sẽ thương lượng với người nhà mình, tìm một bà mối đến cầu hôn.
Một tháng nhân viên chiếu phim phải chạy tới chạy lui qua các thôn hơn mười lần, cái gì cũng hiểu.
Cho nên bộ điện ảnh thứ hai là một bộ phim về tình yêu, nội dung kể về chuyện xưa của chàng thư sinh nghèo và vị thiên kim tiểu thư.
Chính là có hơi phi thực thế một chút.
Lúc đầu còn đỡ, thiên kim tiểu thư và thư sinh nghèo gặp gỡ nhau ở lễ hội hoa đăng, nhất kiến chung tình.
Đến giữa bộ phim thì bắt đầu ngược, cha mẹ của vị thiên kim kia phản đối, lệnh gia đinh đến nhà thư sinh nghèo làm khó, buộc anh ta phải rời lên trấn trên.
Người mẹ già của thư sinh nghèo cũng khuyên nhủ con mình, nhà bọn họ trèo cao không nổi.
Nửa phần sau chính là đoạn ngược người xem đến đau gan đứt từng khúc ruột.
Dưới sự áp bức của gia đình vị thiên kim kia, chàng thư sinh nghèo mang theo mẹ già ra đi.
Vài năm sau, thư sinh nghèo thi đậu Trạng Nguyên trở về, mới biết được vị thiên kim tiểu thư kia sau khi thấy mình ra đi thì cũng bỏ nhà đi theo, kết quả nửa đường gặp phải bọn cướp.
Lúc người nhà tới, vị thiên kim kia đã bị làm nhục, cô treo cổ dưới tàn cây mà cô và chàng thư sinh nghèo đã từng đính ước.
Thư sinh nghèo lập tức phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất bất tỉnh.
Trong sân thể dục vang lên tiếng khóc, các cô gái trẻ khóc thành sông, nói là quá thảm, sao lại thảm như thế, vì sao lại phải như vậy, ông trời quá nhẫn tâm, vậy mà cũng có anh chàng đang lau mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!