Chương 29: Điên rồ!!

Sau khi tiếng súng vang lên thì tình trạng hỗn loạn đã được đàn áp lại.

Xung quanh biến thành một đống hỗn độn.

Bàn ghế, vách tường, cửa lớn cửa sổ…mấy chỗ đó đều bị máu tươi bao trùm, trong không khí tản ra mùi máu tanh rất nặng, toàn bộ gian nhà chính giống như một pháp trường vừa kết thúc một trận giết chóc xong, khiến cho người ta nhìn đến không khỏi giật mình, hoảng sợ.

Tuổi cha Trương tuổi đã già, thân mình xương cốt không còn tốt nữa, bị đám người kia đạp vài cái là đã muốn lấy hết nửa cái mạng, ông lão hiện tại đang nằm sấp, trên lưng còn vài vết giày, cánh tay khô héo bị người ta đạp bầm tím, mặt phủ đầy nếp nhăn úp xuống mặt đất có máu đang từng chút ngấm ra bên ngoài, ông lão vẫn không nhúc nhích, đã ngất đi.

Lưu Sở sai thủ hạ đỡ cha Trương đi tìm đại phu.

Mẹ Trương quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã:"Lưu bộ đầu, con trai chúng tôi không hại ai cả!

"Lưu Sở vội vàng đi đỡ bà lão. Mẹ Trương được đỡ đứng lên, bà lão nhìn đến cái gì đó rồi đột nhiên hét to một tiếng, đẩy Lưu Sở ra, lảo đảo bổ nhào vào chỗ quan tài:"

Con ơi –

"Có người đổ vào quan tài rất nhiều máu gà, đầu và khung xương giống như bị quét thêm một tầng sơn đỏ. Mẹ Trương run run rẩy rẩy thò tay lau máu trên cái đầu, bà lão vừa lau vừa khóc một tiếng khóc ai oán, khiến da đầu người nghe không nhịn được run lên, rất không thoải mái. Lưu Sở nhíu mày nhìn quét:"

Người cũng đã chết rồi, các người làm như vậy trong lòng không cảm thấy bất an sao?

"Mọi người ở đó đều không lên tiếng. Ai đứng ở đây cũng điều cho rằng ông chủ Trương chết không rõ ràng, một hai câu là không thể nào thức tỉnh được bọn họ, ngược lại chỉ làm bọn họ càng lún càng sâu hơn. Lưu Sở đanh mặt kêu huynh đệ đỡ mẹ Trương trở về phòng, lại nói:"Tứ Mao, tìm mấy người tới đây dọn dẹp một chút.

"Tứ Mao lên tiếng trả lời, nhanh chóng đi làm. Mọi người liên can đứng trong chốc lát sau đó tự biết điều mà rời đi. Lưu Sở để súng trên bàn, tay gãi tóc vài cái rồi lại đặt trên mặt bàn, sau khi để rồi mới nhớ đến đến trên mặt bàn vẫn còn máu gà, khi lật tay lên đã dính đầm đìa máu. Tứ Mao nhìn mặt đất mắng một cái:"

Lão đại, trong đầu bọn họ suy nghĩ cái gì vậy, điên hết rồi sao, cái gì mà yêu ma quỷ quái, hiện tại còn chưa làm rõ, cùng là người với nhau mà làm ầm ỉ đến như vậy sao?!"

Lưu Sở tìm khăn lau máu trên tay, sắc mặt khó coi:"

Được rồi, đừng nói nữa."

Tứ Mao thở dài,"Aiiii!

"Anh ta cũng chỉ có thể thở dài, lòng người thật đáng sợ còn có thể giết người vô hình, so với cây đao chém sắt như chém bùn còn lợi hại hơn. Lưu Sở từ nhà ông chủ Trương đi ra thì thấy thanh niên đang đứng một góc đường ở ngã tư ngoài cửa. Hoàng Đan chịu không nổi mùi máu tanh bên trong, cũng khó có thể chịu đựng bầu không khí quỷ dị đó, nên cậu không chờ lâu cầm hộp gỗ đứng dựa tường, nếu hỏi ra thì cũng thấy lạ là người từng đi du học mấy năm, cái gì cũng nên nghi ngờ tò mò mới đúng."Những người đó tại sao đến nhà ông chủ Trương vậy?"

Bước chân Lưu Sở không ngừng, đi qua trả súng cho Hoàng Đan,"Đại thiếu gia, đây không phải là chuyện cần cậu bận tâm.

"Hoàng Đan bỏ súng vào trong hộp gỗ, cậu động động mũi, nghe mùi trên thân người đàn ông, chân mày chau lại. Lưu Sở ở trong phòng thời gian không ngắn, mùi kia đã thấm vào trong áo, bên trong móng tay còn có chút máu, hắn vừa đi vừa nói chuyện:"

Đúng rồi, khi ở trong núi, cậu muốn nói gì với tôi?

"Hoàng Đan như có suy nghĩ, nếu như cậu nói đầu và bộ xương trong quan tài không phải của ông chủ Trương , mà ông chủ Trương thật thì lại đang còn sống ở trên núi thì người đàn ông này nhất định sẽ không tin, trước tiên sẽ hỏi cậu chứng cớ, cậu nhất định không có để đưa ra. Hay là không nói? Lưu Sở dừng bước lại, Hoàng Đan đang phân tâm đụng vào lưng hắn người trước không cảm giác, người sau đau hít không khí."Cậu ngẩn người cái gì vậy?

"Mũi Hoàng Đan bị đụng đỏ lên, cậu sờ sờ thấy không bị chảy máu. Đầu Lưu Sở rất cao, khi cúi đầu nhìn cảm giác áp bức rất mạnh, hắn trêu đùa:"Tống đại thiếu gia, mỗi lần tôi gặp cậu, cậu đều khóc trước mặt tôi, số lần càng lúc càng giống như nhau, có thể không còn ý nghĩa gì nữa rồi."

Hoàng Đan nói,"Anh có thể đừng nói vậy không, tôi nghe phiền lắm."

Lưu Sở:"……"

Ánh mắt hắn dừng ở trên mắt thanh niên, thấy có nước mắt ngưng tụ khóe mắt, buồn bực chậc lưỡi:

"Đàn ông con trai, nước mắt sao mà nhiều vậy chứ? Không phải chỉ có con gái mới làm ra nước mắt thôi sao? Cậu cũng vậy à?"

Hoàng Đan lau nước mắt, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở:"Con gái làm ra được đậu hủ."

Lưu Sở nhướn mà:,"Vậy Tống thiếu gia cậu làm cái gì?"

Hoàng Đan nói:"Tôi giống Lưu bộ đầu vậy, Lưu bộ đầu làm cái gì, tôi làm cái đó.

"Lưu Sở bị chặn họng. Đầu Hoàng Đan chậm chạp trì hoãn, suy nghĩ không tập trung nhưng vẫn quay về vấn đền chính:"Lưu bộ đầu, tôi muốn nói với anh chuyện về ông chủ Trương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!