Bầu không khí trong đại sảnh hiện tại rất vi diệu.
Lưu Sở thấy thanh niên đang ngơ ngác nhìn mình, tầm mắt hắn lướt qua từ trên xuống dưới sau đó khóe môi câu dẫn khẽ nhếch lên, chế nhạo nói:"
Tống thiếu gia, trên mặt tôi có mọc hoa à?
"Mấy người bộ khoái đều nhịn cười, bọn họ cũng phát hiện, ánh mắt đại thiếu gia Tống gia nhìn lão đại rất giống với ánh mắt như nhìn người yêu vậy. Diện mạo lão đại bọn họ rất tốt, các cô gái nhìn là thích, khi nhìn thấy trên đường còn phải đứng lại nhìn vài cái, lần đầu tiên mới thấy có một người đàn ông trưởng thành đứng nhìn chằm chằm như vậy. Hoàng Đan hoàn hồn:"
Lưu bộ đầu rất giống một cố nhân của tôi."
Lưu Sở nhướn mày:"A?"
Hoàng Đan nói:"Nhưng nhìn kỹ, lại không giống.
"Khóe miệng Lưu Sở khẽ động, không có lên tiếng nữa, cũng không có hứng thú. Hoàng Đan nhìn về phía người trung niên:"Tộc trưởng."
Tộc trưởng ừ một tiếng.
Năm trước khi sửa chữa từ đường, Tống Nguyên thị không thêm không bớt đưa ra phần giống như với mọi người.
Người Tống gia người đều châm chọc khiêu khích, nói sản nghiệp kinh doanh của Tống Nguyên thị lớn như vậy, tài sản xài mấy đời cũng không hết, còn có được cả một mảnh vườn trà lớn, việc sửa chữa từ đường cũng nên giao lại cho một mình bà ta phụ trách chứ.
Tống Nguyên thị coi như không nhìn thấy, lời nói lúc rảnh rỗi không có một nửa điểm tác dụng đối với bà, tiền là do bà tự kiếm được, tiêu ở nơi nào hoặc xài như thế nào, đó là chuyện của bà, không tới phiên người khác quyết định.
Ba ngày nay tộc trưởng Tống gia chạy tới chạy lui hai đầu, ông ta cũng thấy rất phiền vì chuyện đó, còn cãi nhau một trận không mấy vui vẻ với Tống Nguyên thị.
Hôm nay bước vào nhà lớn này là vì tình thế nghiêm trọng, ông ta không thể không tự mình đến đây được.
Diệp gia trên thị trấn, dù thế nào cũng là danh môn nhà giàu, Diệp tiểu thư mất tích, Tống Vọng là bạn học của cô ấy, lại đúng ngày mất tích mà tìm cậu ta.
Khuôn mặt tộc trưởng tràn ngập uy nghiêm, Tống Vọng tốt nhất là không có quan hệ với chuyện này, bằng không ông ta chỉ có thể dựa theo tộc quy mà xử lý.
"Tộc trưởng, chuyện gì khiến ông huy động nhiều người đến đây?
"Tống Nguyên thị chống quải trượng, được nha hoàn đỡ bước đi thong thả đến đây. Tất cả mọi người ở đại sảnh chào hỏi:"Lão phu nhân.
"Hoàng Đan đi qua, đỡ lão bà bà đến bên ghế ngồi. Tống Nguyên thị vỗ tay cháu trai, im lặng trấn an:"Lúc này là đang giữa trưa, tôi vừa ngủ thì bị tiếng động bên ngoài đánh thức."
Tộc trưởng nói:"
Diệp tiểu thư mất tích, tôi mang Lưu bộ đầu đến đây tra hỏi một chút."
Tống Nguyên thị quét mắt nhìn mười mấy người vương giáo đầu ở bên ngoài;"Chỉ là tra hỏi à, vậy mà tôi còn tưởng là tới bắt người chứ.
"Mặt tộc trưởng lộ vẻ xấu hổ. Lưu Sở ở bên trong mấy người đó xem chuyện không liên quan đến mình, Tống gia thị phi phức tạp so với lời kịch còn đặc sắc hơn, Tống tộc trưởng mang nhiều người đến đây như vậy, ý tứ trong đó rất sâu, cũng rất nông cạn vô cùng. Ông ta muốn làm cho lão bà bà phải khó xử. Nhưng mà Tống tộc trưởng tính toán vẫn chưa khai hỏa thì đã lão bà bà nhìn thấu tâm tư."A Vọng, cháu nói rõ hết đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện của ngày hôm đó ra hết đi."
Tống Nguyên thị nhìn cháu trai, nghiêm khắc nói:"Không được giấu diếm cái gì trước mặt tộc trưởng và Lưu bộ đầu."
Hoàng Đan nói:"
Được ạ.
"Tộc trưởng nâng chung trà lên, thổi thổi vài mảnh lá đang trôi, ánh mắt nhìn xéo qua Lưu Sở. Lưu Sở để thanh đao một bên ở trên bàn:"Tống thiếu gia, cậu gặp Diệp tiểu thư lần cuối là ở đâu?"
Hoàng Đan nói:"Sông Giun."
Lưu Sở hỏi:"Lúc đó còn có ai khác không?"
Hoàng Đan nói:"Có mấy người hạ nhân đi theo tôi, trên cầu cũng có nhiều người đi lại, đều có thể nhìn thấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!