Lý Căn nhìn sang thanh niên đang ho khan, cả khuôn mặt đều đỏ, mày hắn động động:"Em hoảng cái gì?"
Hoàng Đan thở ra một hơi, lấy mu bàn tay chùi miệng:"Không có hoảng.
"Lý Căn nhìn thanh niên, ý vị không rõ. Hoàng Đan thản nhiên đón nhận ánh nhìn của người đàn ông, thể hiện vẻ mặt trong lòng không có quỷ ra bên ngoài. Lý Căn xoa tóc thanh niên, trầm giọng nói:"Lần này Trương Anh Hùng có thể tự thú tất cả điều nhờ công lao của em, nói cho anh biết làm sao em biết được đứa nhỏ bị chó hoang cắn chết, việc này anh chẳng hay biết gì.
"Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, nguyên nhân con Đại Quý chết là ngoài ý muốn, nhưng bị sặc dẫn đến chết khác hoàn toàn với nguyên nhân mà hắn mới vừa biết, lúc ở bên ngoài nghe được chuyện này cũng không dám nhớ lại đứa nhỏ cao lớn dài thấp như thế nào. Đối với chuyện trong nhà dấu giếm như vậy Lý Căn hoàn toàn không thể hiểu được. Nhưng bây giờ trong nhà chỉ còn lại mình hắn muốn tìm người chất vấn cũng không có. Hoàng Đan nheo mắt:"Lần trước em đi ngang qua cửa nhà Đại Nạo Tử thấy ông ấy té trên đất thì chạy vào đỡ ông vào phòng, ông ấy lầm bầm bên tai em nói ra rất nhiều chuyện."
Lý Căn nói,:"
Nạo Tử nói mà em cũng tin sao?"
Hoàng Đan nói:"Đánh cược một phen thôi, lúc đó em nhìn sắc mặt Anh Hùng mà nói chuyện nên khi phát hiện vẻ mặt cậu thả lỏng, em biết mình đã đoán sai, nên lập tức sửa lại."
Lý Căn nhéo vành tai beo béo của thanh niên:"
Anh còn tưởng là mẹ em nói với em chứ."
Hắn ghé sát vào chút, hôn một cái thấp giọng nó:"Dù sao mấy năm nay, trong tất cả mọi người trong thôn, ở cùng với mẹ anh nhiều nhất cũng chỉ có mẹ em thôi, bà ấy gần như mỗi ngày điều đến nhà anh."
Hoàng Đan nói:"
Đúng vậy."
Trên lỗ tai đau xót, Hoàng Đan la lên:"Anh, anh đừng cắn em."
Lý Căn mơ hồ không rõ nói:"Không cắn em thì cắn ai?
"Hoàng Đan đau đến hốc mắt ướt át, nước mắt chảy xuống. Lý Căn thở dài, hắn buông miệng xóa bỏ dấu vết kia, ôm người vào ngực:"Được, anh không cắn em nữa."
Khi Hoàng Đan khóc, không khí cổ quái mới bị đánh tan đi.
Hai người cũng không nhắc lại chuyện cùng người liên quan.
Bọn họ không đề cập tới thì người khác lại ra sức nói, chuyện của Trương Anh Hùng lại tạo lên một cơn gió lớn khác ở trong thôn.
Mọi người thế nào cũng tưởng tượng được bên trong chuyện này lại liên quan đến nhiều người nhiều việc như vậy.
Cha mẹ Trương Anh Hùng khóc nước mắt thành sông, họ đến đồn công an nghe lời con trai mà quay trở về, sau đó liền đến nhà Hoàng Đan ồn ào muốn chết muốn sống, mắng Hoàng Đan không phải là con người hợp tác với người ngoài mà làm hại em họ mình.
Hàng xóm láng giềng đều vây lại xem.
Trời lạnh chuyện trong ruộng không nhiều, mọi người vừa nhàn rỗi thì ngồi không yên một chổ chạy ra xem náo nhiệt.
Trần Kim Hoa kêu Hoàng Đan ở trong phòng nói cậu nghe được cái gì điều mặc kệ đi, đừng ra ngoài.
"Trần Kim Hoa, con trai cô đâu?"
Ba Trương cổ họng khàn, trên mặt điều tràn đầy sự tức giận như là rất muốn giết người:"Cô lập tức kêu nó ra đây, ông đây thật sự muốn hỏi nó ông đây đã làm gì có lỗi với nó."
Mẹ Trương ngồi trên cửa một phen nước mắt nước mũi, vỗ đùi đến tê tâm liệt phế khóc thét:"Anh Hùng nhà tôi còn chưa đến hai mươi tuổi, giờ phải ngồi ở trong lao động cải tạo, về sao hai lão già chúng tôi phải sống thế nào qua ngày đây…"
Trần Kim Hoa cầm cây chổi trúc, ba Trương mà dám xông tới thì bà sẽ đánh ngay:"Mọi người công tư phân minh mà xử."
"Là Anh Hùng hồ đồ làm ra loại chuyện này sau đó mới bị bắt đi, liên quan gì đến con trai tôi? Cũng không phải con tôi bắt nó đi giết người phạm pháp!"
Ngoài cửa tất cả mọi người đều đang bàn luận.
"Tự các người không dạy con tốt, phạm phải tội lớn còn đến trách trên đầu người khác, thật không biết xấu hổ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!