Khi Ngô Thúy Linh bị Lưu Đông Lai dẫn đi, có người nhìn thấy.
Không khí trong thôn giống như bị ném vào một quả bom, bùng nổ hoàn toàn, hàng xóm láng giềng hoảng sợ chạy ra cửa xem, bọn họ không có cách nào tin tưởng được một người phụ nữ an phận thành thật, cổ tay mảnh khảnh như vậy, ngày lễ ngày tết giết gà điều nhờ người khác đến giúp đỡ, đến mổ heo cũng không dám ở lại bên cạnh xem, sao có thể làm ra chuyện không có lương tâm như vậy.
Trong thôn nhiều người bắt đầu nghị luận lên, so với làm việc nhà nông còn có sức lực hơn.
"Thật nhìn không ra, Tiểu Ngô đọc sách nhiều năm như vậy, từng học đại học, biết viết thơ, rất có học vấn, người cũng chịu khó giỏi giang, không nghĩ ngay cả mẹ chồng mình cô ta cũng ra tay được, không sợ bị thiên lôi đánh xuống hay sao."
"Đúng đó, chúng ta còn thường xuyên nói cô ta hiếu thuận, đảm đang, hiểu chuyện, biết hầu hạ mẹ chồng, chăm sóc trong nhà, lo liệu xử lý tốt hết mọi chuyện bên trong bên ngoài, mười dặm tám thôn đốt đèn lồng cũng không tìm ra đứa con dâu thứ hai tốt như vậy."
"Lòng người khó đoán, đầu năm nay loại người nào cũng có, làm sao nhìn được tim đối phương là đen hay là đỏ chứ."
"Aiiiii, tôi vừa mới nghĩ cô ta ở cùng chúng ta một chỗ, nói chuyện làm việc điều như vậy, có cảm giác thân thương vậy mà."
"Tôi cũng vậy, đáng sợ thật, cô ta giấu sâu thật đó."
"Vương Nguyệt Mai chết thật thảm, nghe ông chủ tôi nói, bà ta bị người ta đâm chết, trên cổ còn có một lỗ, máu đã khô lại hết giống như bị cắt cổ gà vậy."
"Cho nên nói, làm người ấy à, vẫn là nên rộng lượng khoan dung một chút, đừng tính toán chi ly, bao giờ cũng là trong trứng gà chọn xương cốt, làm người không nên lo cho người khác quá nhiều, cũng rất dễ gây thù chuốc oán."
"Các người nói cái gì đấy, Tiểu Ngô chỉ là bị dẫn đến đồn công an hỏi thôi, chưa hề nói là cô ta làm."
"Khẳng định là cô ta, bằng không này trong thôn mấy chục người, sao không dẫn mấy người trẻ tuổi khác đi mà chỉ dẫn cô ta đi?"
"Aiii, các người nói xem, Đại Quý chết có phải còn có nội tình bên trong.
"Đừng nói, giữa ban ngày, tôi nghe tiếng sấm là thấy sợ, cái loại đàn bà tâm địa rắn rết đó nên bị đánh chết mới phải!"
Hoàng Đan và Trần Kim Hoa đứng trong đám người, lời ra tiếng vào đầy lỗ tai, tai phải ra, tai trái vào liên tục không dứt, mọi người bọn họ đều như nhìn ba chữ Ngô Thúy Linh mà nhổ nước miếng lên đó, hận không thể cởi luôn quần đi tiểu, thuận tiện còn nói đến cái chết của Vương Nguyệt Mai một phen, nói bà do sống rất cay nghiệt, xem thường người khác nên mới bị mất mạng.
Trần Kim Hoa mắng một tiếng:"Mọi người làm hàng xóm láng giềng hơn chục năm này, hiện tại Nguyệt Mai người cũng đã chết, các người nói những lời này có quá đáng lắm không?"
"Chúng ta chẳng phải chỉ là tùy tiện nói hai câu thôi sao, cùng lắm thì lúc bà ta chưa chết đã làm chuyện mà chẳng ai biết được, làm thì cũng đã làm thì sợ người nói làm gì?" Một người đàn bà kỳ quái nói:"
Kim Hoa à, cô mấy năm nay cho nhà Nguyệt mai không ít đồ, hôm nay người cũng đã chết rồi, cô không cần phải nịnh bợ nữa, trong lòng không phải rất thoải mái sao?."
Trần Kim Hoa tức giận đến không nhúc nhích, đều cùng một thôn, trên tay người nào mà không nắm một hai chuyện:"
"Mẹ Đại Hổ, nói đến nịnh bợ, tôi làm sao so được với cô, để lấy được cái máy cày, chẳng phải cô đều tự mình đưa từng mảnh ngói đi bán đó hay sao.?
"Mặt người đàn bà đó lập tức tái đi. Tuy rằng chuyện này cũng không có gì là bí mật, nhưng chuyện này đã qua ít năm lại bị lôi ra, bà ta nóng mặt giống như bị tát một cái trước mặt nhiều người vậy."Vẫn là cô giỏi hơn, trước mặt Nguyệt Mai nói mình không xứng đáng với lão Lý, cảm thấy chỉ xứng với loại người như Mặt Rỗ thôi, trước mặt cô làm như không có việc gì, ai biết được phía sau có đem mông đi dạo hay không.
"Những người khác đều đến xem náo nhiệt, xì xào bàn tán to nhỏ với nhau, từng người một giống như trong nhà không có chuyện gì làm vậy, hết sức rảnh rỗi. Hoàng Đan kéo Trần Kim Hoa:"
Mẹ, chúng ta về nhà đi.
"Cậu không biết có một loại chiến tranh hai bên của đàn bà mà không cần dùng đến thuốc súng, chỉ cần bọt nước miếng thôi cũng đã có thể ăn tươi nuốt sống người ta rồi. Trần Kim Hoa bật cười:"
Mẹ Đại Hổ à, là cô nhắc tới trước nên tôi mới nghĩ đến một chuyện, hồi đó khi cô làm phẫu thuật thắt ống ấy, tôi cũng đi cùng với cô, kết quả cô đến nửa đường thì bỏ chạy, làm tôi phải đi tìm cô một trận, cuối cùng tìm thấy cô bên bờ suối, lúc ấy cô đang bám vào lưng quần của một người đàn ông không chịu buông, hiện tại cũng không nhớ nổi là người nào chỉ nhớ là cái mặt đen như than thôi.
"Chung quanh có tiếng cười tràn đầy sự chế nhiễu. Trong thôn ai cũng biết, Trương quả phụ lúc tuổi trẻ lẳng lơ muốn chết, lớn tuổi cũng không thay đổi bao nhiêu, cả ngày dán vào thân của đàn ông, cũng không cần người khác phải nói. Trương quả phụ chó cùng rứt giậu, há mồm liền mắng,"Mẹ nó, Trần Kim Hoa cô lặp lại lần nữa thử xem?!
"Mi tâm Hoàng Đan lập tức nhăn lại, bác gái này sao miệng lại bẩn như vậy, cậu thậm chí còn nghĩ nên lấy bàn chải bồn cầu chài lại vài cái. Trần Kim Hoa không phải loại người ăn nói khó chịu, bà càng không phải là ăn miếng trả miếng, mà phải trả gấp hai lần. Trương quả phụ cực kỳ tức giận, tay hướng về Trần Kim Hoa mà đánh. Trong nháy mắt, Hoàng Đan kéo Trần Kim Hoa cản lại, trên mặt bị cào ra năm vết cào, cậu đau a một tiếng, khom lưng che mặt không ngừng hít thở. Sắc mặt Trần Kim Hoa trầm xuống:"
Cô dám đánh con trai tôi, tôi liều mạng với cô!"
Bà xông lên vung tay tát Trương quả phụ một cái.
Tình cảnh hỗn loạn, có can ngăn, có đánh nhau, có nói chuyện, ầm ỉ cả một thôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!